Chương 11: Chó con rất đáng yêu, em cũng vậy
Chu Linh nói xong, nét cười trên mặt Chân Điềm liền đông cứng. Trần Túy dường như cũng có chút sửng sốt, sau đó nhìn về phía Chân Điềm, nở nụ cười làm Chân Điềm chỉ muốn bỏ chạy trối chết.
Trần Túy mở miệng định nói chuyện nhưng Chân Điềm liền cướp lời: “Học trưởng, anh đừng nghe cô ấy nói lung tung, cô ấy uống say rồi, ha ha!”
Chu Linh thấy cô không thừa nhận, nổi lên tâm tư càng muốn trêu chọc cô: “Mình không hề uống say, mình vẫn rất tỉnh táo.”
“Tớ nói cậu say rồi chính là say rồi!” Chân Điềm ngang ngược không nói đạo lý. Đọc ?r?yện hay ?ại ( ?rùm?r?yện.vn )
Chu Linh cầm ly bia lên uống tiếp: “Được, chọc không nổi, chọc không nổi!”.
Trần Túy vẫn nhìn Chân Điềm, mà lòng cô thì đang loạn cào cào. Những lúc như thế này càng cần phải vững vàng. Chân Điềm cố gắng duy trì vẻ mặt bình tĩnh, lấy hết dũng khí chuẩn bị đối mặt với ánh mắt của Trần Túy, đúng lúc này, điện thoại cô để trong túi reo lên.
Bất kể là ai, lúc này gọi điện thoại cho cô đều là người thân của cô.
“Em đi nghe điện thoại!” Chân Điềm vội lấy điện thoại ra, trên màn hình hiện năm chữ to tướng “Phu nhân Vương Thục Trân”.
Đúng là người thân của cô thật.
“Mẹ, có chuyện gì vậy?”
Chân Điềm hỏi han hết sức ân cần, nếu đổi lại lúc bình thường mẹ cô khẳng định sẽ nghi ngờ, chẳng qua lúc này bà có chuyện quan trọng hơn muốn nói nên không chú ý tới sự khác thường của con gái nhà mình: “A Kim nhà dì Liêu của con gây tội rồi!”
“Á? Gây tội gì ạ?” Chân Điềm phối hợp kinh ngạc hỏi lại.
“Nó làm Hồng Hồng nhà người ta to bụng, ngay cả con trai cũng đã sinh rồi!”
“A!” Chân Điềm đau đầu nhức óc đáp: “A Kim bình thường thành thật, nhút nhát như vậy mà làm ra chuyện đó sao! Nó với Hồng Hồng cấu kết với nhau từ khi nào vậy mẹ?”
“Dì Liêu con cũng không biết, tóm lại hiện tại con trai đều đã có rồi, chỉ có thể chấp nhận thôi đúng không?”
Đặng Lệ Dương dựa vào sự nhạy cảm với tin tức của mình, vô cùng tò mò nhìn Chân Điềm hỏi: “Có chuyện gì vậy? A Kim là ai?”
Chân Điềm vội trả lời: “Chó của một dì trong hội bạn già của mẹ em nuôi.”
Đặng Lệ Dương: “…”
OJBK.*
*OJBK: có nghĩa là “Tôi ổn”.
Trần Túy chớp mắt cười nhẹ một tiếng, phu nhân Vương Thục Trân ở đầu kia điện thoại mắng Chân Điềm: “Mẹ nghe thấy rồi đấy, Chân Điềm, con đem cái từ “già” kia bỏ đi ngay cho mẹ. Còn nữa, tại sao chỗ con lại có đàn ông?”
“…Con đang ở quán, đương nhiên là có khách nam.”
“A, mấy người đàn ông này đi làm cả ngày xong không về nhà, chỉ biết đi nhậu nhẹt”. Bà Vương Thục Trân châm biếm xong, cuối cùng cũng nói vào việc chính. “Hồng Hồng sinh ba, dì Liêu con chuẩn bị cho chúng ta một con, nếu con không có ý kiến thì mẹ mang nó về nhà”.
Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng chó kêu nho nhỏ: “Không phải mẹ đã mang về nhà rồi à?”
“Gâu gâu”.
“…” Nghe được tiếng chó sủa yếu ớt, Chân Điềm trầm mặc: “Tùy mẹ, dù sao cũng là mẹ nuôi, con không có ý kiến”.
“Vậy thì được, mẹ cúp máy đây.”
“Vâng.” Chân Điềm cũng cất điện thoại, trải qua thời gian nói chuyện với mẹ cô, tình huống lúng túng vừa rồi cũng trôi qua. Trần Túy cũng không cố ý bắt lấy chuyện này không buông, thuận theo Chân Điềm đổi đề tài: “Mẹ em chuẩn bị nuôi chó sao?”
“Dạ, đã mang về nhà rồi”. Chân Điềm nói với Trần Túy: “Anh biết không, mẹ em rất thích anh, sáng sớm nào bà cũng xem chương trình của anh.”
Trần Túy trong nháy mắt ngạc nhiên, mẹ Chân Điềm vậy mà cũng xem chương trình của anh? Anh trầm mặc một chút, khóe miệng khẽ cười: “Nếu vậy thì mỗi ngày anh càng phải cố gắng chăm chỉ làm việc mới được”.
Đặng Lệ Dương ở bên cạnh phát ra một tiếng cười nhạo nhưng Trần Túy không để ý đến anh ta, vẫn nhìn Chân Điềm nói: “Chúng ta lâu như vậy mới gặp lại, hình như mỗi lần gặp lại đều ở quán của em, lúc nào có thời gian chúng ta ra ngoài ăn bữa cơm nhé”.
Ăn cơm?
Chân Điềm trong lòng vui muốn chết, cô đã sớm muốn mời Trần Túy ra ngoài ăn cơm nhưng lại sợ công việc anh bận rộn sẽ ảnh hưởng đến thời gian nghỉ ngơi của anh, có thể nhìn thấy anh trong quán là Chân Điềm đã rất vui vẻ rồi. Lúc này Trần Túy lại chủ động hẹn cô ra ngoài ăn, Chân Điềm đương nhiên sẽ bắt lấy cơ hội này: “Vâng, vậy lúc nào anh có thời gian?”
Trần Túy hỏi cô: “Vậy bình thường thì khi nào em rảnh?”
“Em lúc nào cũng được, em là bà chủ mà.”
Trần Túy cười nói: “Vậy thì trưa ngày kia đi”. Ngày mai là chủ nhật, anh phải trông Trần Nhất Nhiên.
“Được ạ, anh muốn đi ăn gì?”
“Gì cũng được, nếu mời em thì sẽ do em quyết định”.
Chân Điềm suy nghĩ một chút, hỏi anh: “Anh có thích thịt nướng ở Bách hóa Tinh Quang không?”
Trần Túy lơ đãng nở nụ cười, khẩu vị rất hợp với Trần Nhất Nhiên: “Thích”.
“Vậy cứ quyết định như thế nhé, trưa ngày kia gặp nhau tại Bách hóa Tinh Quang.”
Nghĩ đến chuyện buổi sáng Trần Túy còn phải đi làm, Chân Điềm chủ động nói: “Em đi sớm giành chỗ trước, anh đi làm về đến thẳng đó là được”.
Trưa thứ hai, Bách hóa Tinh Quang chắc là không đông người, thế nhưng Chân Điềm dự tính vẫn nên đi sớm giành chỗ trước.
"Hai người ở ngay trước mặt tôi hẹn nhau đi ăn cơm? Lại còn không rủ tôi?”
Lời nói của Đặng Lệ Dương cắt đứt suy nghĩ của Chân Điềm, đúng nha, anh Đặng vẫn còn ở đây. Trần Túy mặt không biến sắc liếc nhìn Đặng Lệ Dương: “Buổi trưa cậu phải dẫn chương trình tin tức mười hai giờ, bọn tôi không quấy rầy cậu làm việc.”
“…” Ha ha, bạn tốt.
“Vậy chúng ta đến lúc đó gặp nhau!” Trần Túy nói xong liền đứng dậy chuẩn bị rời đi, còn kéo theo Đặng Lệ Dương vô lại đang ngồi nhìn bên cạnh. Đặng Lệ Dương không muốn về, anh ta đứng lên ôm vai Trần Túy nói: “Vẫn còn sớm, chúng ta đi hộp đêm đi”.
Chu Linh bật cười: “Hai người dẫn chương trình thời sự ăn mặc chỉnh tề như thế này đi hộp đêm người ta còn tưởng cảnh sát đến truy quét, không phải sao?”
Chân Điềm bị Chu Linh chọc cười ha ha: “Học trưởng, các anh vẫn nên đi về nhà đi, anh Đặng uống nhiều rồi.”
“Ừ, anh lái xe đưa cậu ấy về.” Trần Túy mạnh mẽ kéo cánh tay của Đặng Lệ Dương, quyết đoán đưa anh ta đi. Chờ bọn họ đi khuất, Chu Linh nhìn Chân Điềm cười mờ ám: “Không ngờ ánh mắt bà chủ Chân hồi đi học rất tốt nha, vị học trưởng này không tệ, tớ đánh giá cao anh ta đấy.”
“Học trưởng đương nhiên không tệ, còn cần cậu nói ra sao? Hừ!” Chân Điềm cười đắc ý, như thể người được khen vừa rồi chính là cô vậy.
“Nhìn cậu đắc ý kìa, vừa rồi sao lại lúng túng trước mặt học trưởng như thế?”
Chân Điềm bĩu môi, cô yêu thầm Trần Túy cũng không dám tùy tiện thể hiện trước mặt anh, nếu như bị từ chối thì làm sao bây giờ? Lúc đó ngay cả cơ hội gặp mặt cũng không có! Hiện tại với quan hệ đàn anh đàn em này còn có thể cùng Trần Túy ra ngoài ăn bữa cơm.
Chu Linh quen Chân Điềm cũng hơn một năm, Chân Điềm là một cô gái tự lập, tự mình kinh doanh cửa hàng bia, mỗi ngày giao tiếp với rất nhiều khách khứa, trong mắt Chu Linh, Chân Điềm là một cô gái tính tình ngay thẳng, nếu không cô cũng không thể đứng vững ở đường Thanh Nam. Thế nhưng khi đối mặt với tình yêu, cô ấy lại rất thận trọng.
“Haiz, tình yêu à, đúng là chẳng có gì tốt đẹp!” Chu Linh cảm thán.
Chân Điềm chỉ coi như cô ấy đang nói về chuyện của cô ấy với vị khách hàng đẹp trai kia nên không nghĩ gì nhiều. Chu Linh uống xong ly bia lại nói tiếp: “Tình yêu à, lại còn mê mẩn chết người.”
Chân Điềm: “…”
Đến khuya Chân Điềm mới trở về nhà, trong nhà rất yên tĩnh như mọi ngày, cô đang rón rén đi lên lầu, bỗng nhiên dưới chân truyền đến một tiếng “gâu”!
Chân Điềm giật nảy mình thu chân lại, một con chó nhỏ nằm sấp trên sàn nhà với đôi mắt ngập nước đang nhìn cô chăm chú.
Chân Điềm lúc này mới nhớ tới mẹ mình mang một con chó về, cô ngồi xuống nhìn con chó con: “Ôi chao, chị giẫm lên em à? Chị thổi thổi cho em nha.”
“Gâu.” Chú chó con lại sủa với cô một tiếng, khiến Chân Điềm yêu thích không thôi.
“Thật là đáng yêu”. Chân Điềm ôm chú chó nhỏ vào lòng rồi nhìn căn phòng: “Tiểu khả ái, sao em lại ngủ ở đây?”
Trong phòng có đặt ổ cho chó con, Chân Điềm đặt nó về rồi vuốt ve: “Tiểu khả ái có phải đang nhớ mẹ không? Mẹ chị thật không tốt, em còn chưa cai sữa đã mang em về”.
“Gâu.”
“Ngoan nha, ngày mai chị dẫn em đi tìm mẹ, đi ngủ sớm một chút đi nha.”
Chân Điềm lại vuốt đầu của nó, nhà dì Liêu và nhà cô ở cùng một tiểu khu, thế nên mẹ cô có thể thường xuyên mang chó con đi gặp mẹ nó.
Chó con lại kêu vài tiếng, hình như cũng đã mệt, sau đó ngủ thiếp đi. Chân Điềm ngáp một cái sau đó đi lên lầu tắm rửa đi ngủ.
Sáng hôm sau, cô cảm giác có cái gì đó đang giẫm lên ngực mình, “oáp” một liếng liền tỉnh lại.
“Gâu!” Chú chó con đang đứng trên người Chân Điềm mở to mắt nhìn cô.
“Pudding, con đánh thức chị chưa vậy?” Tiếng mẹ cô từ dưới lầu truyền tới, chó con tựa như nghe hiểu “Gâu” một tiếng.
Chân Điềm im lặng, hàng ngày cô ngủ đến giờ này sẽ tự tỉnh, không cần chó con đến gọi!
“Em là Pudding?” Cô ôm chó con chơi đùa hai cái, rồi cầm điện thoại chụp mấy bức ảnh chung với nó, chỉnh sửa một chút rồi tải lên vòng bạn bè đã lâu không có cập nhật.
Ngọt nhất thôn: Phu nhân Vương Thục Trân nhà tôi mang về một con chó con, hôm qua tôi không cẩn thận dẫm vào nó một chút, sáng nay nó liền giẫm lại lên ngực tôi. [Tạm biệt]
Chân Điềm tải lên xong, liền vứt điện thoại qua một bên không nhìn tới nữa, đến lúc cô xuống lầu uống sữa mới mở vòng bạn bè ra xem một chút.
Trần Túy cho cô một lượt thích.
Trong nháy mắt, mặt Chân Điềm đỏ lựng, ông trời ơi, vậy mà cô quên mất Trần Túy cũng sẽ thấy được! Cô ở trước mặt anh nói "ngực" cái gì chứ!!!
Trần Túy không chỉ “thích”, còn bình luận một câu: “Chó con rất dễ thương, em cũng vậy”.
Chân Điềm nhìn bình luận này đủ một phút, cảm thấy mình sắp điên rồi.
“A a a a!” Học trưởng khen cô đáng yêu! Học trưởng khen cô chưa rửa mặt chưa đánh răng đáng yêu! Học trưởng sao lại dịu dàng như thế!!!
“Chân Điềm, con thần kinh à?” Mẹ cô vội vã đi đến vẻ mặt ghét bỏ nhìn cô. “Đột nhiên ồn ào cái gì? Muốn hù chết mẹ thật hả?”
“A a a mẹ! Mẹ hôm nay thật là xinh đẹp!”
Phu nhân Vương Thục Trân: “…” Lại có chút không nỡ mắng cô.
Chân Điềm phát tiết xong, cuối cùng tỉnh táo lại không ít, cô lại ngồi yên vị xem điện thoại. Mẹ cô đi tới một bên cũng cầm điện thoại gọi điện báo tin tức: “Lão Chân, tôi cảm thấy con gái ông đang hơi không bình thường.”
Ông Chân: Sao vậy?
Bà Chân: Chính là đầu óc hơi không bình thường, có phải thức đêm nhiều nên bị bệnh không?
Ông Chân: …
Ông Chân: Không phải mới kiểm tra sức khỏe sao? Chắc là không sao đâu.
Bà Chân: Vậy thì là do yêu đương!
Ông Chân:???
Ông Chân: Chúng ta vẫn nên đưa con gái đi kiểm tra đầu óc đi.
Trần Túy mở miệng định nói chuyện nhưng Chân Điềm liền cướp lời: “Học trưởng, anh đừng nghe cô ấy nói lung tung, cô ấy uống say rồi, ha ha!”
Chu Linh thấy cô không thừa nhận, nổi lên tâm tư càng muốn trêu chọc cô: “Mình không hề uống say, mình vẫn rất tỉnh táo.”
“Tớ nói cậu say rồi chính là say rồi!” Chân Điềm ngang ngược không nói đạo lý. Đọc ?r?yện hay ?ại ( ?rùm?r?yện.vn )
Chu Linh cầm ly bia lên uống tiếp: “Được, chọc không nổi, chọc không nổi!”.
Trần Túy vẫn nhìn Chân Điềm, mà lòng cô thì đang loạn cào cào. Những lúc như thế này càng cần phải vững vàng. Chân Điềm cố gắng duy trì vẻ mặt bình tĩnh, lấy hết dũng khí chuẩn bị đối mặt với ánh mắt của Trần Túy, đúng lúc này, điện thoại cô để trong túi reo lên.
Bất kể là ai, lúc này gọi điện thoại cho cô đều là người thân của cô.
“Em đi nghe điện thoại!” Chân Điềm vội lấy điện thoại ra, trên màn hình hiện năm chữ to tướng “Phu nhân Vương Thục Trân”.
Đúng là người thân của cô thật.
“Mẹ, có chuyện gì vậy?”
Chân Điềm hỏi han hết sức ân cần, nếu đổi lại lúc bình thường mẹ cô khẳng định sẽ nghi ngờ, chẳng qua lúc này bà có chuyện quan trọng hơn muốn nói nên không chú ý tới sự khác thường của con gái nhà mình: “A Kim nhà dì Liêu của con gây tội rồi!”
“Á? Gây tội gì ạ?” Chân Điềm phối hợp kinh ngạc hỏi lại.
“Nó làm Hồng Hồng nhà người ta to bụng, ngay cả con trai cũng đã sinh rồi!”
“A!” Chân Điềm đau đầu nhức óc đáp: “A Kim bình thường thành thật, nhút nhát như vậy mà làm ra chuyện đó sao! Nó với Hồng Hồng cấu kết với nhau từ khi nào vậy mẹ?”
“Dì Liêu con cũng không biết, tóm lại hiện tại con trai đều đã có rồi, chỉ có thể chấp nhận thôi đúng không?”
Đặng Lệ Dương dựa vào sự nhạy cảm với tin tức của mình, vô cùng tò mò nhìn Chân Điềm hỏi: “Có chuyện gì vậy? A Kim là ai?”
Chân Điềm vội trả lời: “Chó của một dì trong hội bạn già của mẹ em nuôi.”
Đặng Lệ Dương: “…”
OJBK.*
*OJBK: có nghĩa là “Tôi ổn”.
Trần Túy chớp mắt cười nhẹ một tiếng, phu nhân Vương Thục Trân ở đầu kia điện thoại mắng Chân Điềm: “Mẹ nghe thấy rồi đấy, Chân Điềm, con đem cái từ “già” kia bỏ đi ngay cho mẹ. Còn nữa, tại sao chỗ con lại có đàn ông?”
“…Con đang ở quán, đương nhiên là có khách nam.”
“A, mấy người đàn ông này đi làm cả ngày xong không về nhà, chỉ biết đi nhậu nhẹt”. Bà Vương Thục Trân châm biếm xong, cuối cùng cũng nói vào việc chính. “Hồng Hồng sinh ba, dì Liêu con chuẩn bị cho chúng ta một con, nếu con không có ý kiến thì mẹ mang nó về nhà”.
Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng chó kêu nho nhỏ: “Không phải mẹ đã mang về nhà rồi à?”
“Gâu gâu”.
“…” Nghe được tiếng chó sủa yếu ớt, Chân Điềm trầm mặc: “Tùy mẹ, dù sao cũng là mẹ nuôi, con không có ý kiến”.
“Vậy thì được, mẹ cúp máy đây.”
“Vâng.” Chân Điềm cũng cất điện thoại, trải qua thời gian nói chuyện với mẹ cô, tình huống lúng túng vừa rồi cũng trôi qua. Trần Túy cũng không cố ý bắt lấy chuyện này không buông, thuận theo Chân Điềm đổi đề tài: “Mẹ em chuẩn bị nuôi chó sao?”
“Dạ, đã mang về nhà rồi”. Chân Điềm nói với Trần Túy: “Anh biết không, mẹ em rất thích anh, sáng sớm nào bà cũng xem chương trình của anh.”
Trần Túy trong nháy mắt ngạc nhiên, mẹ Chân Điềm vậy mà cũng xem chương trình của anh? Anh trầm mặc một chút, khóe miệng khẽ cười: “Nếu vậy thì mỗi ngày anh càng phải cố gắng chăm chỉ làm việc mới được”.
Đặng Lệ Dương ở bên cạnh phát ra một tiếng cười nhạo nhưng Trần Túy không để ý đến anh ta, vẫn nhìn Chân Điềm nói: “Chúng ta lâu như vậy mới gặp lại, hình như mỗi lần gặp lại đều ở quán của em, lúc nào có thời gian chúng ta ra ngoài ăn bữa cơm nhé”.
Ăn cơm?
Chân Điềm trong lòng vui muốn chết, cô đã sớm muốn mời Trần Túy ra ngoài ăn cơm nhưng lại sợ công việc anh bận rộn sẽ ảnh hưởng đến thời gian nghỉ ngơi của anh, có thể nhìn thấy anh trong quán là Chân Điềm đã rất vui vẻ rồi. Lúc này Trần Túy lại chủ động hẹn cô ra ngoài ăn, Chân Điềm đương nhiên sẽ bắt lấy cơ hội này: “Vâng, vậy lúc nào anh có thời gian?”
Trần Túy hỏi cô: “Vậy bình thường thì khi nào em rảnh?”
“Em lúc nào cũng được, em là bà chủ mà.”
Trần Túy cười nói: “Vậy thì trưa ngày kia đi”. Ngày mai là chủ nhật, anh phải trông Trần Nhất Nhiên.
“Được ạ, anh muốn đi ăn gì?”
“Gì cũng được, nếu mời em thì sẽ do em quyết định”.
Chân Điềm suy nghĩ một chút, hỏi anh: “Anh có thích thịt nướng ở Bách hóa Tinh Quang không?”
Trần Túy lơ đãng nở nụ cười, khẩu vị rất hợp với Trần Nhất Nhiên: “Thích”.
“Vậy cứ quyết định như thế nhé, trưa ngày kia gặp nhau tại Bách hóa Tinh Quang.”
Nghĩ đến chuyện buổi sáng Trần Túy còn phải đi làm, Chân Điềm chủ động nói: “Em đi sớm giành chỗ trước, anh đi làm về đến thẳng đó là được”.
Trưa thứ hai, Bách hóa Tinh Quang chắc là không đông người, thế nhưng Chân Điềm dự tính vẫn nên đi sớm giành chỗ trước.
"Hai người ở ngay trước mặt tôi hẹn nhau đi ăn cơm? Lại còn không rủ tôi?”
Lời nói của Đặng Lệ Dương cắt đứt suy nghĩ của Chân Điềm, đúng nha, anh Đặng vẫn còn ở đây. Trần Túy mặt không biến sắc liếc nhìn Đặng Lệ Dương: “Buổi trưa cậu phải dẫn chương trình tin tức mười hai giờ, bọn tôi không quấy rầy cậu làm việc.”
“…” Ha ha, bạn tốt.
“Vậy chúng ta đến lúc đó gặp nhau!” Trần Túy nói xong liền đứng dậy chuẩn bị rời đi, còn kéo theo Đặng Lệ Dương vô lại đang ngồi nhìn bên cạnh. Đặng Lệ Dương không muốn về, anh ta đứng lên ôm vai Trần Túy nói: “Vẫn còn sớm, chúng ta đi hộp đêm đi”.
Chu Linh bật cười: “Hai người dẫn chương trình thời sự ăn mặc chỉnh tề như thế này đi hộp đêm người ta còn tưởng cảnh sát đến truy quét, không phải sao?”
Chân Điềm bị Chu Linh chọc cười ha ha: “Học trưởng, các anh vẫn nên đi về nhà đi, anh Đặng uống nhiều rồi.”
“Ừ, anh lái xe đưa cậu ấy về.” Trần Túy mạnh mẽ kéo cánh tay của Đặng Lệ Dương, quyết đoán đưa anh ta đi. Chờ bọn họ đi khuất, Chu Linh nhìn Chân Điềm cười mờ ám: “Không ngờ ánh mắt bà chủ Chân hồi đi học rất tốt nha, vị học trưởng này không tệ, tớ đánh giá cao anh ta đấy.”
“Học trưởng đương nhiên không tệ, còn cần cậu nói ra sao? Hừ!” Chân Điềm cười đắc ý, như thể người được khen vừa rồi chính là cô vậy.
“Nhìn cậu đắc ý kìa, vừa rồi sao lại lúng túng trước mặt học trưởng như thế?”
Chân Điềm bĩu môi, cô yêu thầm Trần Túy cũng không dám tùy tiện thể hiện trước mặt anh, nếu như bị từ chối thì làm sao bây giờ? Lúc đó ngay cả cơ hội gặp mặt cũng không có! Hiện tại với quan hệ đàn anh đàn em này còn có thể cùng Trần Túy ra ngoài ăn bữa cơm.
Chu Linh quen Chân Điềm cũng hơn một năm, Chân Điềm là một cô gái tự lập, tự mình kinh doanh cửa hàng bia, mỗi ngày giao tiếp với rất nhiều khách khứa, trong mắt Chu Linh, Chân Điềm là một cô gái tính tình ngay thẳng, nếu không cô cũng không thể đứng vững ở đường Thanh Nam. Thế nhưng khi đối mặt với tình yêu, cô ấy lại rất thận trọng.
“Haiz, tình yêu à, đúng là chẳng có gì tốt đẹp!” Chu Linh cảm thán.
Chân Điềm chỉ coi như cô ấy đang nói về chuyện của cô ấy với vị khách hàng đẹp trai kia nên không nghĩ gì nhiều. Chu Linh uống xong ly bia lại nói tiếp: “Tình yêu à, lại còn mê mẩn chết người.”
Chân Điềm: “…”
Đến khuya Chân Điềm mới trở về nhà, trong nhà rất yên tĩnh như mọi ngày, cô đang rón rén đi lên lầu, bỗng nhiên dưới chân truyền đến một tiếng “gâu”!
Chân Điềm giật nảy mình thu chân lại, một con chó nhỏ nằm sấp trên sàn nhà với đôi mắt ngập nước đang nhìn cô chăm chú.
Chân Điềm lúc này mới nhớ tới mẹ mình mang một con chó về, cô ngồi xuống nhìn con chó con: “Ôi chao, chị giẫm lên em à? Chị thổi thổi cho em nha.”
“Gâu.” Chú chó con lại sủa với cô một tiếng, khiến Chân Điềm yêu thích không thôi.
“Thật là đáng yêu”. Chân Điềm ôm chú chó nhỏ vào lòng rồi nhìn căn phòng: “Tiểu khả ái, sao em lại ngủ ở đây?”
Trong phòng có đặt ổ cho chó con, Chân Điềm đặt nó về rồi vuốt ve: “Tiểu khả ái có phải đang nhớ mẹ không? Mẹ chị thật không tốt, em còn chưa cai sữa đã mang em về”.
“Gâu.”
“Ngoan nha, ngày mai chị dẫn em đi tìm mẹ, đi ngủ sớm một chút đi nha.”
Chân Điềm lại vuốt đầu của nó, nhà dì Liêu và nhà cô ở cùng một tiểu khu, thế nên mẹ cô có thể thường xuyên mang chó con đi gặp mẹ nó.
Chó con lại kêu vài tiếng, hình như cũng đã mệt, sau đó ngủ thiếp đi. Chân Điềm ngáp một cái sau đó đi lên lầu tắm rửa đi ngủ.
Sáng hôm sau, cô cảm giác có cái gì đó đang giẫm lên ngực mình, “oáp” một liếng liền tỉnh lại.
“Gâu!” Chú chó con đang đứng trên người Chân Điềm mở to mắt nhìn cô.
“Pudding, con đánh thức chị chưa vậy?” Tiếng mẹ cô từ dưới lầu truyền tới, chó con tựa như nghe hiểu “Gâu” một tiếng.
Chân Điềm im lặng, hàng ngày cô ngủ đến giờ này sẽ tự tỉnh, không cần chó con đến gọi!
“Em là Pudding?” Cô ôm chó con chơi đùa hai cái, rồi cầm điện thoại chụp mấy bức ảnh chung với nó, chỉnh sửa một chút rồi tải lên vòng bạn bè đã lâu không có cập nhật.
Ngọt nhất thôn: Phu nhân Vương Thục Trân nhà tôi mang về một con chó con, hôm qua tôi không cẩn thận dẫm vào nó một chút, sáng nay nó liền giẫm lại lên ngực tôi. [Tạm biệt]
Chân Điềm tải lên xong, liền vứt điện thoại qua một bên không nhìn tới nữa, đến lúc cô xuống lầu uống sữa mới mở vòng bạn bè ra xem một chút.
Trần Túy cho cô một lượt thích.
Trong nháy mắt, mặt Chân Điềm đỏ lựng, ông trời ơi, vậy mà cô quên mất Trần Túy cũng sẽ thấy được! Cô ở trước mặt anh nói "ngực" cái gì chứ!!!
Trần Túy không chỉ “thích”, còn bình luận một câu: “Chó con rất dễ thương, em cũng vậy”.
Chân Điềm nhìn bình luận này đủ một phút, cảm thấy mình sắp điên rồi.
“A a a a!” Học trưởng khen cô đáng yêu! Học trưởng khen cô chưa rửa mặt chưa đánh răng đáng yêu! Học trưởng sao lại dịu dàng như thế!!!
“Chân Điềm, con thần kinh à?” Mẹ cô vội vã đi đến vẻ mặt ghét bỏ nhìn cô. “Đột nhiên ồn ào cái gì? Muốn hù chết mẹ thật hả?”
“A a a mẹ! Mẹ hôm nay thật là xinh đẹp!”
Phu nhân Vương Thục Trân: “…” Lại có chút không nỡ mắng cô.
Chân Điềm phát tiết xong, cuối cùng tỉnh táo lại không ít, cô lại ngồi yên vị xem điện thoại. Mẹ cô đi tới một bên cũng cầm điện thoại gọi điện báo tin tức: “Lão Chân, tôi cảm thấy con gái ông đang hơi không bình thường.”
Ông Chân: Sao vậy?
Bà Chân: Chính là đầu óc hơi không bình thường, có phải thức đêm nhiều nên bị bệnh không?
Ông Chân: …
Ông Chân: Không phải mới kiểm tra sức khỏe sao? Chắc là không sao đâu.
Bà Chân: Vậy thì là do yêu đương!
Ông Chân:???
Ông Chân: Chúng ta vẫn nên đưa con gái đi kiểm tra đầu óc đi.