Chương : 39
Sáng hôm sau...
Phan Kim Ngưu theo phía sau Triệu Song Tử bước lên chiếc xe màu đen, bóng loáng đang chờ sẵn.
Cô dừng lại một chút, hai chân không có ý định bước tiếp.
-"Tại sao tôi phải đi?"
Triệu Song Tử ngồi ở trong xe, chân trái vắt lên chân phải, hai tay đan vào nhau đặt ở trên đùi. Mắt không nhìn cô một cái, phong thái điềm nhiên mà tôn quý bức người. Bộ đồ tây trên người càng tôn lên được khí chất âm tàn cùng vóc người hoàn mỹ của hắn.
-"Đừng hỏi nhiều, nếu không thích thì có thể ở lại. Tuy nhiên, tôi không chắc rằng cô sẽ được an toàn."
Không phải là hắn muốn tránh né điều gì, sở dĩ là hắn đem cô đi theo vạn nhất cũng chỉ muốn tốt cho cô. Lần này tìm đến là một kẻ không tầm thường, thế lực có thể nói là lớn mạnh vô cùng. Không biết đột ngột tìm đến như thế lại có ý gì, nhưng hắn cũng phải đích thân đi diện kiến.
Phan Kim Ngưu ngơ ngác, không hiểu mấy lời kia là có ý gì, nhưng ít ra thì cô cũng không ngu ngốc đến mức không hiểu ý tứ trong câu sau. Leo lên chiếc xe sang trọng, tựa đầu vào khung cửa. Một lát sau chiếc xe bắt đầu lăn bánh rời khỏi biệt thự...
Dừng lại trước nhà chính Triệu gia, Triệu Song Tử vẫn ngồi im trên xe, nhìn Phan Kim Ngưu cũng không có ý định bước xuống. Hai tay cô nắm chặt vạt áo màu trắng, ngước mắt nhìn căn biệt thự qua khung cửa kính.
Trước mắt tựa như một tòa lâu đài theo kiến trúc cổ điển phương Tây, nguy nga tráng lệ đến lóa mắt khiến cho người ta như lạc vào tiên cảnh.
Triệu Song Tử liếc mắt, lạnh nhạt nói:
-"Xuống xe! Tôi cần phải đi xử lý một số chuyện."
Phan Km Ngưu lúc này mới giật mình, không quay đầu nhìn hắn, mở cửa bước xuống xe.
Nhìn chiếc xe từ từ chuyển bánh rời đi, cô xoay người quan sát khung cảnh xung quanh.
Nơi đây thiết kế khuôn viên rất tinh xảo, đẹp mắt lại mang chút hơi hướng phương Đông xen lẫn phương Tây khiến cho cô rất hài lòng. Còn trồng rất nhiều hoa anh túc, là loài cô rất thích nha!
Nền đất được lót đá hoa cương tinh xảo, ở chính giữa sân chính là đài phun nước vô cùng tráng lệ. Càng khiến cho người ta hoa mắt phải kể đến tòa lâu đài hoa lệ trước mắt, lung linh huyền ảo đến mức có cảm giác không chân thật.
Phan Kim Ngưu không chút rụt rè bước vào trong, liền nhìn thấy có một đoàn người hầu bước đến xếp thành hai hàng cùi đầu chào đón cô. Cô không hề cảm thấy phô trương ngược lại còn quá bình thường. Ở Phan gia lúc nào cô cũng được tiếp đón như vậy, chỉ khác là ở nơi nay cô không còn là công chúa quyền quý hay là tiểu thư cao ngạo nữa.
Bây giờ cô không khác gì so với một người bình thường...
Dáng đi thanh thoát, cử chỉ cùng phong thái điềm đạm ở cô thật khó để nhận ra, hiện tại cô chỉ là một kẻ tầm thường, nhưng lại được tiếp đón chu đáo như thế này thì thật có chút không bình thường.
Đi một vòng quanh đại sảnh rộng hơn gần một trăm mét vuông, cuối cùng dừng lại ở phòng ăn. Tầm mắt nhìn thấy một lão nhân gia đầu tóc điểm bạc, dung mạo nghiêm nghị. Trên người mặc âu phục sang trọng, lão nhân gia nhàn nhã ngồi dùng bữa sáng, phong cách ăn uống cũng thật quá có phong thái. Tuy bộ dáng không có chút gì là đề phòng nhưng vẫn cảm giác có một thứ gì đó ngăn cấm người khác đến gần, trong lòng không tự chủ dâng lên cảm giác sợ hãi.
Triệu Lôi nâng mắt, ngay từ khi cô bước vào thì ông đã nhận ra. Nhìn thiếu nữ với dung mạo thanh lệ, lạnh lùng, mái tóc màu vàng kim dài đến thắt lưng xoăn nhẹ ở phần đuôi ánh lên màu sắc lấp lánh. Hàn ý trong mắt Triệu Lôi càng thêm dày đặc.
-"Cô là ai?"
Nghe ông hỏi, Phan Kim Ngưu có cảm giác sống lưng mình như có gió lạnh thổi qua, nhưng bộ dáng của cô vẫn như cũ lãnh đạm, kiêu sa...
Triệu Lôi nhìn được biểu cảm kia thì hài lòng nhếch môi, ông nói:
-"Cô lại đây."
Như một sự ra lệnh áp đặt lên cô khiến cho hai chân cô trong phút chốc trở nên cứng đờ không thể nhắc lên nổi.
Phan Kim Ngưu hít sâu một hơi cố lấy lại bình tĩnh, dù ở khoảng cách khá xa nhưng cô vẫn cảm nhận được rõ ràng loại khí chất ngạo nghễ toát ra từ trên người ông, quá mức kinh người.
Cô nhấc từng bước chân nặng nề, lấy hết dũng khí bước đến chỗ Triệu Lôi. Theo cô được biết thì ông chính là cha của Triệu Song Tử, là một kẻ người người đều khiếp sợ khi nhắc đến, là nổi ám ảnh trong lòng tất cả những người trong giới hắc đạo.
Mặc dù cô không hiểu biết gì nhiều nhưng cũng không ít lần nghe cha cô nhắc đến...
Nhớ đến Phan Lãnh Khiêm trái tim cô từng đợt co rút, thắt chặt đến đau đớn. Cô còn không biết cha mình rốt cuộc là ai, còn họ của cô có phải là họ Phan hay không!
-"Ngồi đi."
Phan Kim Ngưu thu hồi suy nghĩ, cô liếc mắt đề phòng nhìn Triệu Lôi sau đó kéo ghế ngồi xuống.
Triệu Lôi nhìn cô, đánh giá từ trên xuống dưới một lượt sau đó gật gật đầu, vẻ mặt trở nên vô cùng hài hòa. Nét mặt ông trong nháy mắt thay đổi, cầm lấy hai tay Phan Kim Ngưu, trên môi là nụ cười tươi như hoa.
-"Con dâu tương lai a."
Phan Kim Ngưu theo phía sau Triệu Song Tử bước lên chiếc xe màu đen, bóng loáng đang chờ sẵn.
Cô dừng lại một chút, hai chân không có ý định bước tiếp.
-"Tại sao tôi phải đi?"
Triệu Song Tử ngồi ở trong xe, chân trái vắt lên chân phải, hai tay đan vào nhau đặt ở trên đùi. Mắt không nhìn cô một cái, phong thái điềm nhiên mà tôn quý bức người. Bộ đồ tây trên người càng tôn lên được khí chất âm tàn cùng vóc người hoàn mỹ của hắn.
-"Đừng hỏi nhiều, nếu không thích thì có thể ở lại. Tuy nhiên, tôi không chắc rằng cô sẽ được an toàn."
Không phải là hắn muốn tránh né điều gì, sở dĩ là hắn đem cô đi theo vạn nhất cũng chỉ muốn tốt cho cô. Lần này tìm đến là một kẻ không tầm thường, thế lực có thể nói là lớn mạnh vô cùng. Không biết đột ngột tìm đến như thế lại có ý gì, nhưng hắn cũng phải đích thân đi diện kiến.
Phan Kim Ngưu ngơ ngác, không hiểu mấy lời kia là có ý gì, nhưng ít ra thì cô cũng không ngu ngốc đến mức không hiểu ý tứ trong câu sau. Leo lên chiếc xe sang trọng, tựa đầu vào khung cửa. Một lát sau chiếc xe bắt đầu lăn bánh rời khỏi biệt thự...
Dừng lại trước nhà chính Triệu gia, Triệu Song Tử vẫn ngồi im trên xe, nhìn Phan Kim Ngưu cũng không có ý định bước xuống. Hai tay cô nắm chặt vạt áo màu trắng, ngước mắt nhìn căn biệt thự qua khung cửa kính.
Trước mắt tựa như một tòa lâu đài theo kiến trúc cổ điển phương Tây, nguy nga tráng lệ đến lóa mắt khiến cho người ta như lạc vào tiên cảnh.
Triệu Song Tử liếc mắt, lạnh nhạt nói:
-"Xuống xe! Tôi cần phải đi xử lý một số chuyện."
Phan Km Ngưu lúc này mới giật mình, không quay đầu nhìn hắn, mở cửa bước xuống xe.
Nhìn chiếc xe từ từ chuyển bánh rời đi, cô xoay người quan sát khung cảnh xung quanh.
Nơi đây thiết kế khuôn viên rất tinh xảo, đẹp mắt lại mang chút hơi hướng phương Đông xen lẫn phương Tây khiến cho cô rất hài lòng. Còn trồng rất nhiều hoa anh túc, là loài cô rất thích nha!
Nền đất được lót đá hoa cương tinh xảo, ở chính giữa sân chính là đài phun nước vô cùng tráng lệ. Càng khiến cho người ta hoa mắt phải kể đến tòa lâu đài hoa lệ trước mắt, lung linh huyền ảo đến mức có cảm giác không chân thật.
Phan Kim Ngưu không chút rụt rè bước vào trong, liền nhìn thấy có một đoàn người hầu bước đến xếp thành hai hàng cùi đầu chào đón cô. Cô không hề cảm thấy phô trương ngược lại còn quá bình thường. Ở Phan gia lúc nào cô cũng được tiếp đón như vậy, chỉ khác là ở nơi nay cô không còn là công chúa quyền quý hay là tiểu thư cao ngạo nữa.
Bây giờ cô không khác gì so với một người bình thường...
Dáng đi thanh thoát, cử chỉ cùng phong thái điềm đạm ở cô thật khó để nhận ra, hiện tại cô chỉ là một kẻ tầm thường, nhưng lại được tiếp đón chu đáo như thế này thì thật có chút không bình thường.
Đi một vòng quanh đại sảnh rộng hơn gần một trăm mét vuông, cuối cùng dừng lại ở phòng ăn. Tầm mắt nhìn thấy một lão nhân gia đầu tóc điểm bạc, dung mạo nghiêm nghị. Trên người mặc âu phục sang trọng, lão nhân gia nhàn nhã ngồi dùng bữa sáng, phong cách ăn uống cũng thật quá có phong thái. Tuy bộ dáng không có chút gì là đề phòng nhưng vẫn cảm giác có một thứ gì đó ngăn cấm người khác đến gần, trong lòng không tự chủ dâng lên cảm giác sợ hãi.
Triệu Lôi nâng mắt, ngay từ khi cô bước vào thì ông đã nhận ra. Nhìn thiếu nữ với dung mạo thanh lệ, lạnh lùng, mái tóc màu vàng kim dài đến thắt lưng xoăn nhẹ ở phần đuôi ánh lên màu sắc lấp lánh. Hàn ý trong mắt Triệu Lôi càng thêm dày đặc.
-"Cô là ai?"
Nghe ông hỏi, Phan Kim Ngưu có cảm giác sống lưng mình như có gió lạnh thổi qua, nhưng bộ dáng của cô vẫn như cũ lãnh đạm, kiêu sa...
Triệu Lôi nhìn được biểu cảm kia thì hài lòng nhếch môi, ông nói:
-"Cô lại đây."
Như một sự ra lệnh áp đặt lên cô khiến cho hai chân cô trong phút chốc trở nên cứng đờ không thể nhắc lên nổi.
Phan Kim Ngưu hít sâu một hơi cố lấy lại bình tĩnh, dù ở khoảng cách khá xa nhưng cô vẫn cảm nhận được rõ ràng loại khí chất ngạo nghễ toát ra từ trên người ông, quá mức kinh người.
Cô nhấc từng bước chân nặng nề, lấy hết dũng khí bước đến chỗ Triệu Lôi. Theo cô được biết thì ông chính là cha của Triệu Song Tử, là một kẻ người người đều khiếp sợ khi nhắc đến, là nổi ám ảnh trong lòng tất cả những người trong giới hắc đạo.
Mặc dù cô không hiểu biết gì nhiều nhưng cũng không ít lần nghe cha cô nhắc đến...
Nhớ đến Phan Lãnh Khiêm trái tim cô từng đợt co rút, thắt chặt đến đau đớn. Cô còn không biết cha mình rốt cuộc là ai, còn họ của cô có phải là họ Phan hay không!
-"Ngồi đi."
Phan Kim Ngưu thu hồi suy nghĩ, cô liếc mắt đề phòng nhìn Triệu Lôi sau đó kéo ghế ngồi xuống.
Triệu Lôi nhìn cô, đánh giá từ trên xuống dưới một lượt sau đó gật gật đầu, vẻ mặt trở nên vô cùng hài hòa. Nét mặt ông trong nháy mắt thay đổi, cầm lấy hai tay Phan Kim Ngưu, trên môi là nụ cười tươi như hoa.
-"Con dâu tương lai a."