Chương : 24
*tách, tách*
Gian phòng rộng rãi.
Hàn Phong hí hửng cầm điện thoại quỳ gối ở mép giường, vừa chụp vừa cười hí hửng.
Nhìn lại thành quả của mình, cậu bé lại càng thích thú hơn.
-"Mẫu thân đại nhân, ba ba a! Hai người lúc ngủ trong cũng đẹp như thế! Lại không uổng công sinh ra một tiểu mỹ nam như con a."
---------oOo---------
Vân Ma Kết đang ngủ đột nhiên bật người dậy, hung hăng hít thở, cô vừa gặp ác mộng.
Từ khi đến đây, lúc nào cô cũng gặp ác mộng, trong mơ toàn là liên quan đến Hàn Thiên Yết! Hắn tra tấn cô, xích tay chân cô lại, dùng roi quất vào người cô...Lại dùng dao lốc da cô, dùng muối sát lên...Ách, với nụ cười đầy thỏa mãn tựa quỷ Satan.
Không!! Nếu như gặp hắn trong giấc mơ thì cô thà không ngủ!
-"Chết tiệt."
Vân Ma Kết tức giận mắng một tiếng, duỗi người một cái định nằm xuống lại cảm giác bên cạnh có cái gì đó không đúng.
Hơi nghiêng đầu, Vân Ma Kết nhìn chằm chằm dung mạo như điêu khắc của nam nhân đang ngủ bên cạnh. Theo bản năng liền nâng chân đạp cái khối thân thể to lớn đó xuống giường.
*rầm* một tiếng, Hàn Thiên Yết nhanh chóng từ trên giường lăn xuống đất.
Vân Ma Kết vẻ mặt từ hả hê sau đó chuyển thành sắc trắng, lùi về sau.
-"Mẹ kiếp, lại dám phá giấc ngủ của tôi."
Hàn Thiên Yết hắn chung quy trước giờ đều rất ghét bị ai làm cho thức giấc, bây giờ hắn đang còn cảm thấy rất mệt muốn ngủ thêm một lúc thì lại bị đạp xuống giường làm cho tỉnh giấc. To gan như thế, thật đáng chết!
-"A! Xin, xin lỗi! Tôi xin lỗi, thành thật xin lỗi. Xin anh..."
Vân Ma Kết rối rít xin lỗi, phải nói cái ánh mắt sắc lạnh âm tàn đó chính là muốn ăn thịt cô!
Hàn Thiên Yết đứng dậy, khóe môi vẽ lên một nụ cười lạnh lẽo. Nhìn Vân Ma Kết run rẩy ở đầu giường, hắn cảm thấy trong người nộ khí ngập tràn. Đạp hắn xong rồi xin lỗi, vậy thì có ích gì?
-"Nếu là người khác thì đã sớm bị tôi ném từ cửa sổ ra ngoài."
Vân Ma Kết nhất thời ngây ngẩn, nhưng rất nhanh liền thở ra một hơi đầy nhẹ nhàng, tự tin nói:
-"Vậy...Là tôi thì anh sẽ không làm như vậy đi?"
Hàn Thiên Yết nụ cười càng sâu, đến nỗi Vân Ma Kết phải có chút điên đảo.
Một mỹ nam tử như hắn, kẻ có danh vọng và quyền lực cường hãn như hắn lại chỉ nhất kiến chung tình đối với một cô gái! Hẳn là chuyện tình của hai người đẹp đẽ như tiểu thuyết ngôn tình mà cô hay đọc nha.
Nghĩ đến đây, Vân Ma Kết thật muốn vả vào mặt mình một cái, cô lại ảo tưởng cái gì nữa rồi!? Chuyện tình của họ dù thế nào thì có liên quan gì đến cô!
-"Đúng lắm, một người thông minh như cô hẳn là sẽ biết tôi chuẩn bị làm cái gì tiếp theo."
Chưa đợi cô nghĩ nhiều, Hàn Thiên Yết đưa tay bắt lấy chân của Vân Ma Kết mà hung hăng kéo đến.
Vân Ma Kết bất ngờ bị kéo như thế thì mất đà, trực tiếp bị kéo đi.
Hàn Thiên Yết giương môi cười tà mị, áp đảo Vân Ma Kết ở dưới thân, thích thú nhìn vẻ mặt hoảng loạn đến phát ngốc của cô mà nụ cười càng ngày càng đậm hơn.
Khẽ nâng tay xé đi cái áo sơ mi kia...
Xoạt một tiếng, Vân Ma Kết liền phát giác được áo mình bị xé rách, kinh hoảng định đẩy Hàn Thiên Yết ra thì lại bị hắn giữ lại kéo lên đỉnh đầu khiến cô bây giờ rơi vào tình trạng bất khả kháng. Vô lực trừng mắt với Hàn Thiên Yết.
-"Nè, anh mỗi lần gặp tôi đều thích xé đồ tôi như thế? Tôi nói cho anh biết, tôi không phải vợ của anh, anh đừng tùy tiện đụng chạm đến tôi. Anh không thấy tôi còn rất nhỏ sao? Còn mới là vị thành niên, như vậy là phạm pháp! Buông ra!"
Vân Ma Kết hét lớn, giẫy giụa muốn thoát ra.
Hàn Thiên Yết bật cười thành tiếng, còn mới là vị thành niên? Không phải trong chứng minh thư là đã 19 tuổi rồi hay sao!?
Ánh mắt lại nhìn xuống ngực của Vân Ma Kết chỉ còn có một lớp áo nhỏ nhoi che chắn mà hơi nhướng mày:
-"Ừ, đúng là rất nhỏ."
Vân Ma Kết vừa nghĩ hắn đã có ý định muốn buôn tha mình thì mừng rỡ nhìn Hàn Thiên Yết, lại thấy hắn nhìn ngực mình mà phán một câu 'rất nhỏ' thì mặt mày của Vân Ma Kết liền trở nên mờ mịt.
-"Anh..! Được rồi, nhìn đủ rồi thì cút ra ngoài cho tôi!"
Hàn Thiên Yết buồn cười, bảo hắn cút đi? Cô có tư cách đó?
-"Ở Hàn gia này, mọi thứ đều là của tôi, tất cả đều phải nghe lệnh tôi, cô nên nhớ hiện giờ cô đang ở Hàn gia, tức là đồ của Hàn gia và thuộc quyền sở hữu của Hàn Thiên Yết này!"
Dừng một chút, hắn lại tiếp:
-"Bây giờ điều cô cần làm là ngoan ngoãn nghe lời tôi, bằng không tôi sẽ bức cô đến không dậy nổi."
Là thể loại đe dọa gì đây? Ha ha, hắn nghĩ cô dễ bị bắt nạt hay sao?
-"Tôi không...ưm..."
Vân Ma Kết trợn mắt nhìn Hàn Thiên Yết đang bá đạo hôn mình, tâm tình chấn động, giãy giụa muốn thoát ra.
Lại bất lực khi cô càng giãy giụa bao nhiêu thì lực đạo Hàn Thiên Yết cầm lấy hai tay cô lại càng xiết bao bấy nhiêu, cơ hồ muốn đem tay cô bóp gãy.
Vân Ma Kết thôi không giãy giụa, nằm yên mặc Hàn Thiên Yết giày vò môi mình.
Cái tên chết tiệt này, dám hôn cô đến môi sưng lên thế này, thật đáng hận!
Hàn Thiên Yết cuối cùng cũng chịu buông tha môi của cô, vòng tay gỡ đi móc khóa dây cài áo ngực của Vân Ma Kết.
Lúc này cô không còn bình tĩnh được nữa, bất chấp hét lớn:
-"Phong Nhi!! Cứu ta! Ba ba của con bắt nạt ta, Phong Nhi...Cứu với..."
Gian phòng rộng rãi.
Hàn Phong hí hửng cầm điện thoại quỳ gối ở mép giường, vừa chụp vừa cười hí hửng.
Nhìn lại thành quả của mình, cậu bé lại càng thích thú hơn.
-"Mẫu thân đại nhân, ba ba a! Hai người lúc ngủ trong cũng đẹp như thế! Lại không uổng công sinh ra một tiểu mỹ nam như con a."
---------oOo---------
Vân Ma Kết đang ngủ đột nhiên bật người dậy, hung hăng hít thở, cô vừa gặp ác mộng.
Từ khi đến đây, lúc nào cô cũng gặp ác mộng, trong mơ toàn là liên quan đến Hàn Thiên Yết! Hắn tra tấn cô, xích tay chân cô lại, dùng roi quất vào người cô...Lại dùng dao lốc da cô, dùng muối sát lên...Ách, với nụ cười đầy thỏa mãn tựa quỷ Satan.
Không!! Nếu như gặp hắn trong giấc mơ thì cô thà không ngủ!
-"Chết tiệt."
Vân Ma Kết tức giận mắng một tiếng, duỗi người một cái định nằm xuống lại cảm giác bên cạnh có cái gì đó không đúng.
Hơi nghiêng đầu, Vân Ma Kết nhìn chằm chằm dung mạo như điêu khắc của nam nhân đang ngủ bên cạnh. Theo bản năng liền nâng chân đạp cái khối thân thể to lớn đó xuống giường.
*rầm* một tiếng, Hàn Thiên Yết nhanh chóng từ trên giường lăn xuống đất.
Vân Ma Kết vẻ mặt từ hả hê sau đó chuyển thành sắc trắng, lùi về sau.
-"Mẹ kiếp, lại dám phá giấc ngủ của tôi."
Hàn Thiên Yết hắn chung quy trước giờ đều rất ghét bị ai làm cho thức giấc, bây giờ hắn đang còn cảm thấy rất mệt muốn ngủ thêm một lúc thì lại bị đạp xuống giường làm cho tỉnh giấc. To gan như thế, thật đáng chết!
-"A! Xin, xin lỗi! Tôi xin lỗi, thành thật xin lỗi. Xin anh..."
Vân Ma Kết rối rít xin lỗi, phải nói cái ánh mắt sắc lạnh âm tàn đó chính là muốn ăn thịt cô!
Hàn Thiên Yết đứng dậy, khóe môi vẽ lên một nụ cười lạnh lẽo. Nhìn Vân Ma Kết run rẩy ở đầu giường, hắn cảm thấy trong người nộ khí ngập tràn. Đạp hắn xong rồi xin lỗi, vậy thì có ích gì?
-"Nếu là người khác thì đã sớm bị tôi ném từ cửa sổ ra ngoài."
Vân Ma Kết nhất thời ngây ngẩn, nhưng rất nhanh liền thở ra một hơi đầy nhẹ nhàng, tự tin nói:
-"Vậy...Là tôi thì anh sẽ không làm như vậy đi?"
Hàn Thiên Yết nụ cười càng sâu, đến nỗi Vân Ma Kết phải có chút điên đảo.
Một mỹ nam tử như hắn, kẻ có danh vọng và quyền lực cường hãn như hắn lại chỉ nhất kiến chung tình đối với một cô gái! Hẳn là chuyện tình của hai người đẹp đẽ như tiểu thuyết ngôn tình mà cô hay đọc nha.
Nghĩ đến đây, Vân Ma Kết thật muốn vả vào mặt mình một cái, cô lại ảo tưởng cái gì nữa rồi!? Chuyện tình của họ dù thế nào thì có liên quan gì đến cô!
-"Đúng lắm, một người thông minh như cô hẳn là sẽ biết tôi chuẩn bị làm cái gì tiếp theo."
Chưa đợi cô nghĩ nhiều, Hàn Thiên Yết đưa tay bắt lấy chân của Vân Ma Kết mà hung hăng kéo đến.
Vân Ma Kết bất ngờ bị kéo như thế thì mất đà, trực tiếp bị kéo đi.
Hàn Thiên Yết giương môi cười tà mị, áp đảo Vân Ma Kết ở dưới thân, thích thú nhìn vẻ mặt hoảng loạn đến phát ngốc của cô mà nụ cười càng ngày càng đậm hơn.
Khẽ nâng tay xé đi cái áo sơ mi kia...
Xoạt một tiếng, Vân Ma Kết liền phát giác được áo mình bị xé rách, kinh hoảng định đẩy Hàn Thiên Yết ra thì lại bị hắn giữ lại kéo lên đỉnh đầu khiến cô bây giờ rơi vào tình trạng bất khả kháng. Vô lực trừng mắt với Hàn Thiên Yết.
-"Nè, anh mỗi lần gặp tôi đều thích xé đồ tôi như thế? Tôi nói cho anh biết, tôi không phải vợ của anh, anh đừng tùy tiện đụng chạm đến tôi. Anh không thấy tôi còn rất nhỏ sao? Còn mới là vị thành niên, như vậy là phạm pháp! Buông ra!"
Vân Ma Kết hét lớn, giẫy giụa muốn thoát ra.
Hàn Thiên Yết bật cười thành tiếng, còn mới là vị thành niên? Không phải trong chứng minh thư là đã 19 tuổi rồi hay sao!?
Ánh mắt lại nhìn xuống ngực của Vân Ma Kết chỉ còn có một lớp áo nhỏ nhoi che chắn mà hơi nhướng mày:
-"Ừ, đúng là rất nhỏ."
Vân Ma Kết vừa nghĩ hắn đã có ý định muốn buôn tha mình thì mừng rỡ nhìn Hàn Thiên Yết, lại thấy hắn nhìn ngực mình mà phán một câu 'rất nhỏ' thì mặt mày của Vân Ma Kết liền trở nên mờ mịt.
-"Anh..! Được rồi, nhìn đủ rồi thì cút ra ngoài cho tôi!"
Hàn Thiên Yết buồn cười, bảo hắn cút đi? Cô có tư cách đó?
-"Ở Hàn gia này, mọi thứ đều là của tôi, tất cả đều phải nghe lệnh tôi, cô nên nhớ hiện giờ cô đang ở Hàn gia, tức là đồ của Hàn gia và thuộc quyền sở hữu của Hàn Thiên Yết này!"
Dừng một chút, hắn lại tiếp:
-"Bây giờ điều cô cần làm là ngoan ngoãn nghe lời tôi, bằng không tôi sẽ bức cô đến không dậy nổi."
Là thể loại đe dọa gì đây? Ha ha, hắn nghĩ cô dễ bị bắt nạt hay sao?
-"Tôi không...ưm..."
Vân Ma Kết trợn mắt nhìn Hàn Thiên Yết đang bá đạo hôn mình, tâm tình chấn động, giãy giụa muốn thoát ra.
Lại bất lực khi cô càng giãy giụa bao nhiêu thì lực đạo Hàn Thiên Yết cầm lấy hai tay cô lại càng xiết bao bấy nhiêu, cơ hồ muốn đem tay cô bóp gãy.
Vân Ma Kết thôi không giãy giụa, nằm yên mặc Hàn Thiên Yết giày vò môi mình.
Cái tên chết tiệt này, dám hôn cô đến môi sưng lên thế này, thật đáng hận!
Hàn Thiên Yết cuối cùng cũng chịu buông tha môi của cô, vòng tay gỡ đi móc khóa dây cài áo ngực của Vân Ma Kết.
Lúc này cô không còn bình tĩnh được nữa, bất chấp hét lớn:
-"Phong Nhi!! Cứu ta! Ba ba của con bắt nạt ta, Phong Nhi...Cứu với..."