Chương 31
Chiếc xe dừng lại ở trung tâm thương mại, tôi quay mặt lại định chào tạm biệt anh thì chiếc trán đã được đặt lên nụ hôn tiếp theo đó chiếc môi của Hoàng Minh cứ kéo xuống và cuối cùng tìm lấy môi tôi. Tôi cũng thuận theo anh đáp lại nụ hôn nhẹ nhàng đầy cưng chiều này.
Lúc sau, anh nhìn vào mắt tôi, đôi mắt long lanh của tôi cứ chớp chớp mãi bởi sức nóng tỏa ra từ người anh khiến tôi hồi hộp, ngại ngùng.
- Không nỡ xa em chút nào.
Nói rồi cọ cọ vào cổ tôi, tôi ôm anh xoa đầu và quậy quậy trên những lọn tóc chắc khỏe ấy. Từ từ đạp lại lời nói
- Thôi nào, anh quay lại làm đi. Em đi trung tâm thương mại vui chơi với bạn.
- Ừ.
Anh đáp lại tôi bằng giọng gió sau đó lại tiếp tục hôn và cắn mút nhẹ cong mới cho tôi rời đi.
- Tạm biệt.
Tôi đi vào phía cửa trung tâm, ánh nắng ban trưa gay gắt đến nỗi tôi phải mang thêm nón tai bèo để che lại. Làn váy dài tung xõa theo hướng gió, tôi nhẹ nhàng đi vào và vui vẻ ngắm nhìn mọi thứ. Nhiều người khi thấy tôi xuất hiện đã chăm chú nhìn rất nhiều, tôi mỉm cười cho sự tò mò ấy và tiếp tục đi tiếp.
Ngắm nhìn những khu kinh doanh sầm uất với rất nhiều vật phẩm được bày ra và trang trí trông đẹp mắt. Cái hút hồn tôi đó chính là những món đồ lưu niệm mang đậm vẻ đẹp của thành phố Hồng Châu. Khi bước vào tiệm Hồi Ức tôi như bị mê hoặc bởi nét giản dị, cổ điện mang hương vị dân dã.
Được sự đón tiếp chu đáo của nhân viên, họ tư vấn cũng như giới thiệu rất nhiều thông tin về những món quà lưu giữ hồi ức này tôi cứ say mê chiêm nghiệm, học hỏi và khám phá nhiều điều có ích cho chính mình. Đặc biệt, đến quầy có khắc chứ YÊU tôi như bị cuốn hút vì cặp nhẫn đôi ở đây. Nó không quá sang trọng cũng không bắt mắt như những cứ khiến tôi mê mẫn đến mức tôi đã cầm lấy nó chẳng suy nghĩ nhiều mà đến quầy thanh toán mua nó.
Không quá đắt đỏ, giá thành rất vừa tầm nhưng điều đó không khiến cặp nhẫn ấy trở nên mất đi giá trị. Tôi cảm tưởng chính mình là người may mắn nhất khi sở hữu được nó. Hạnh phúc hiện rõ trên mặt, tôi hí hửng nhận lấy món đồ ấy từ người bán và vui vẻ chào tạm biệt họ.
Cầm chiếc hộp được tỉ mỉ gấp gọn và nhỏ bé trông dễ thương và đẹp đẽ vô cùng. Tôi suy nghĩ đến lúc khi tặng nó cho Hoàng Minh nhìn khuôn mặt nhảy dựng lên vì hạnh phúc ấy của anh làm tôi khao khát muốn chạy đến bên anh ngay lập tức. Nhưng kìm hãm lại nỗi hưng phấn ấy tôi tiếp tục dạo bước trên các khu khác. Đang say mê thưởng thức những đổi mới ở nơi đây, ngắm những khu tiểu thương cũ kĩ, nhỏ bé và um tùm ngày nào đã được thay một màu áo mới. Đẹp đẽ, đắt đỏ và cuốn hút rất nhiều.
………
Hoàng Quân hôm nay anh ấy cùng với thư kí của mình đến theo dõi sự phát triển của trung tâm thương mai này. Đây là nơi anh đã bỏ vốn đầu tư vào để tiếp tục sự nghiệp tiến bước. Quan sát mọi vấn đề được cải thiện, nhìn thấy được sự đông đúc của người mua kẻ bán anh phần nào cũng yên tâm cho sự kinh doanh này. Đang căn dặn A Tứ về việc mở rộng quy mô cũng như xây dựng thêm các khu an ninh để kiểm soát chặt chẽ những vấn đề an toàn cho mọi người ở nơi đây. Bất giác anh nhìn về phía trước, điều khiến anh để ý chính là vẻ đẹp nhẹ nhàng trong chiếc váy trắng ngà kết hợp với dáng người nhỏ nhắn đã làm anh ngắm nhìn một lúc lâu. Đặc biệt. khi thấy rõ gương mặt đấy đang từng bước đên gần mình, nhìn rõ nụ cười thoải mái, tự do của cô ấy khiến anh ngẩn người và đứng im tại chỗ.
A Tứ bên cạnh cũng nhìn theo và biết được người con gái ấy là ai đó chính là tôi – An Nhi. A Tứ là thư kí đã đi theo anh rất lâu từ khi anh chập chững bước vào nghề nên anh ấy cũng hiểu rõ về đời tư của Hoàng Quân rất nhiều và cũng biết sự hiện diện của tôi trong tâm trí Hoàng Quân. Thấy giám đốc mình cứ mãi im lặng cuối cùng anh cũng lên tiếng phá vỡ bầu không khí ấy bằng một câu nói
- Giám đốcem nghĩ anh nên đến chào hỏi tiểu thư An Nhi đi. Bởi em nghĩ mỗi chúng ta đều có những góc tối chẳng dám khai sáng, chỉ muốn dậm chân trong ngục đau thương ấy để tự gặm nhắm nỗi buồn một mình nhưng nếu vết thương ấy để quá lâu sẽ bị nhiễm trùng và càng lan rộng đến mức hoại tử thì kết quả cuối cùng ta nhận được chính là chẳng thể cứu vãn. Thay vì cứ chạy trốn mãi sao ta không chọn lấy gặp mặt, đối diện với nhau có lẽ vết thương lòng ấy phần nào cũng có thể xoa dịu, dù biết ở nơi ấy cuối cùng vẫn để lại vết sẹo khó phai. Em tin giám đốc hiểu lời em nói, có thể người sẽ trách em lo chuyện bao đồng nhưng nhìn giám đốc cứ như vậy thật sự chính em cũng rất đau lòng.
Gương mặt Hoàng Quân càng ngày rơi vào suy tư và trầm lặng hơn mọi khi. Anh tự mình chế giễu chính mình tại sao những hợp đồng trăm tỉ bản thân không quá ưu sầu và lo lắng như khi đứng trước mặt An Nhi lúc này. Mồ hồi từ trán tuôn ra có thể thấy rõ sự hồi hộp, lo sợ của bản thân anh. Nực cười thật! Anh luôn muốn mình khi xuất hiện trước mặt cô ấy với dáng vẻ tươi đẹp, trẻ trung và hạnh phúc chứ không phải như lúc này bất lực, đau khổ đến muôn phần.
Tôi khi nhìn người đàn ông đột nhiên xông thẳng về phía mình thì khá bất ngờ nhưng điều là ngạc nhiên hơn đó chính là gương mặt ấy. Người đàn ông đã khiến tôi phải chịu nhiều đau khổ, người đã làm tôi đau đến vụn vỡ, cả cơ thể từng như mất hết sức lực, người mà tôi đã chịu đựng nhiều mệt mỏi cuối cùng lại xuất hiện trước mặt
tôi.
Tôi đã từng suy nghĩ rất nhiều về việc gặp lại Hoàng Quân nhưng không ngờ cơ duyên chúng tôi lại gặp nhau ngay lúc tôi đang vui vẻ, thoải mái nhất. Bất giác đôi môi lúc nảy cười đã nghiêm lại, cơ mặt chẳng còn thoải mái khi một mình mà giờ là dáng vẻ bất an, dè chừng với Hoàng Quân.
Những biểu cảm ấy đã được anh khắc ghi lại trong đôi mắt buồn của mình. Ngắm nhìn cô ấy ở phía gần nhất, ngửi được mùi thơm nhẹ nhàng của bao năm nhung nhớ qua khiến Hoàng Quân quặn thắt tim gan. Cố lắm anh mới nở được nụ cười gượng gạo trước mặt tôi
- An Nhi. Đã lâu rồi không gặp được em. Nhìn thấy em như vậy anh rất vui.
Lời nói ấy thật sự rất giả dối, chính đôi mắt biết buồn ấy của anh đã là bằng chứng thuyết phục nhất cho những lời nói ấy. Anh ấy chẳng hề vui vẻ chút nào ngược lại còn rất đau lòng khi nhìn thấy tôi. Sự e thẹn, sợ hãi hiện rõ trên anh.
Tôi cố kìm lại và buông lời nói với anh
- Đã rất lâu chúng ta không gặp.
Anh ấy cứ chăm chú nhìn tôi mà quên mất đáp lại. Tôi nghiêm nghị nhắc nhở anh.
- Anh ổn chứ?
Sau đó mới giật mình và xoa lấy đầu mình. Rồi mới gật đầu về câu hỏi của tôi.
Dòng người cứ tấp nập qua lại trong khu thương mại này, ai ai cũng vui vẻ trao nhau những điều hài hước. Nhìn nhiều người tay trong tay nhau hạnh phúc trong tình yêu của mình khiến tôi nhớ đến giây phút bên Hoàng Minh mà quên mất người đối diện với mình.
Anh ấy đã mời tôi vào quán nước và từ nảy giờ chúng tôi cứ im lặng đến ngột ngạt như vậy. Mặc kệ tiếng nhạc đang nhẹ nhàng vang lên tôi cứ nhìn về phía ngoài cửa đợi chờ anh mở lời muốn nói
- An Nhi. Cuộc sống em thế nào?
Nhìn dáng vẻ lay hoay với ly phindi trong tay bất giác tôi nhớ về Hoàng Quân của bảy năm về trước. Dáng vẻ bây giờ đã có phần tĩnh lặng và trầm ổn hơn rất nhiều. Trên gương mặt ấy giờ đã có thêm chiếc kính cận trông trưởng thành chín chắn hơn quá khứ. Bộ vest anh mặc trên người làm tôn lên dáng hình săn chắc và gọn gàng của anh. Nhưng tôi vẫn thích anh của những năm trước hơn vì nó có nét mộc mạc, ngây ngô của tuổi trẻ. Tuy suy nghĩ như thế thôi thật ra tôi cũng chẳng còn tình cảm nào để phải nói chữ yêu hay thương với anh nữa.
Đối với tôi của bây giờ anh cũng chỉ là những người xa lạ từng quen, tôi đã quên anh khi nỗi đau được vùi lấp và hiện tại tôi thấy mình cũng nên lịch sự với anh.
- Em vẫn ổn, công việc mọi thứ rất tốt. Có được người mình yêu và gia đình đối với em như vậy là được rồi.
Chúng tôi cứ người hỏi người đáp về những điều trong cuộc sống. Tôi ít ỏi đáp lại anh nhưng người lại Hoàng Quân lại nói rất nhiều. Tôi thấu được sự lo lắng của anh, sự dè chừng trong từng lời nói nên đã bảo với anh
- Anh cứ nói thoải mái đi, đừng lo sợ như em ăn thịt anh vậy.
Thế là buổi nói chuyện ấy cũng kết thúc. Anh ấy vẫn thế, chẳng dám thoải mái chút nào cả. Tôi cũng mặc kệ Hoàng Quân bởi điều đó do anh chọn chứ không phải tôi bắt ép.
Trước khi xoay người đi về hướng cửa cổng tôi nghe phía sau vọng lên và vang một câu nói khiến tôi nếu của những năm xưa có lẽ sẽ hạnh phúc lắm nhưng hiện tại, trái tim này chẳng còn chút vương vấn về mối tình đã cũ và đầy phũ đấy rồi.
- An Nhi. Anh thật sự rất nhớ em.
Lúc sau, anh nhìn vào mắt tôi, đôi mắt long lanh của tôi cứ chớp chớp mãi bởi sức nóng tỏa ra từ người anh khiến tôi hồi hộp, ngại ngùng.
- Không nỡ xa em chút nào.
Nói rồi cọ cọ vào cổ tôi, tôi ôm anh xoa đầu và quậy quậy trên những lọn tóc chắc khỏe ấy. Từ từ đạp lại lời nói
- Thôi nào, anh quay lại làm đi. Em đi trung tâm thương mại vui chơi với bạn.
- Ừ.
Anh đáp lại tôi bằng giọng gió sau đó lại tiếp tục hôn và cắn mút nhẹ cong mới cho tôi rời đi.
- Tạm biệt.
Tôi đi vào phía cửa trung tâm, ánh nắng ban trưa gay gắt đến nỗi tôi phải mang thêm nón tai bèo để che lại. Làn váy dài tung xõa theo hướng gió, tôi nhẹ nhàng đi vào và vui vẻ ngắm nhìn mọi thứ. Nhiều người khi thấy tôi xuất hiện đã chăm chú nhìn rất nhiều, tôi mỉm cười cho sự tò mò ấy và tiếp tục đi tiếp.
Ngắm nhìn những khu kinh doanh sầm uất với rất nhiều vật phẩm được bày ra và trang trí trông đẹp mắt. Cái hút hồn tôi đó chính là những món đồ lưu niệm mang đậm vẻ đẹp của thành phố Hồng Châu. Khi bước vào tiệm Hồi Ức tôi như bị mê hoặc bởi nét giản dị, cổ điện mang hương vị dân dã.
Được sự đón tiếp chu đáo của nhân viên, họ tư vấn cũng như giới thiệu rất nhiều thông tin về những món quà lưu giữ hồi ức này tôi cứ say mê chiêm nghiệm, học hỏi và khám phá nhiều điều có ích cho chính mình. Đặc biệt, đến quầy có khắc chứ YÊU tôi như bị cuốn hút vì cặp nhẫn đôi ở đây. Nó không quá sang trọng cũng không bắt mắt như những cứ khiến tôi mê mẫn đến mức tôi đã cầm lấy nó chẳng suy nghĩ nhiều mà đến quầy thanh toán mua nó.
Không quá đắt đỏ, giá thành rất vừa tầm nhưng điều đó không khiến cặp nhẫn ấy trở nên mất đi giá trị. Tôi cảm tưởng chính mình là người may mắn nhất khi sở hữu được nó. Hạnh phúc hiện rõ trên mặt, tôi hí hửng nhận lấy món đồ ấy từ người bán và vui vẻ chào tạm biệt họ.
Cầm chiếc hộp được tỉ mỉ gấp gọn và nhỏ bé trông dễ thương và đẹp đẽ vô cùng. Tôi suy nghĩ đến lúc khi tặng nó cho Hoàng Minh nhìn khuôn mặt nhảy dựng lên vì hạnh phúc ấy của anh làm tôi khao khát muốn chạy đến bên anh ngay lập tức. Nhưng kìm hãm lại nỗi hưng phấn ấy tôi tiếp tục dạo bước trên các khu khác. Đang say mê thưởng thức những đổi mới ở nơi đây, ngắm những khu tiểu thương cũ kĩ, nhỏ bé và um tùm ngày nào đã được thay một màu áo mới. Đẹp đẽ, đắt đỏ và cuốn hút rất nhiều.
………
Hoàng Quân hôm nay anh ấy cùng với thư kí của mình đến theo dõi sự phát triển của trung tâm thương mai này. Đây là nơi anh đã bỏ vốn đầu tư vào để tiếp tục sự nghiệp tiến bước. Quan sát mọi vấn đề được cải thiện, nhìn thấy được sự đông đúc của người mua kẻ bán anh phần nào cũng yên tâm cho sự kinh doanh này. Đang căn dặn A Tứ về việc mở rộng quy mô cũng như xây dựng thêm các khu an ninh để kiểm soát chặt chẽ những vấn đề an toàn cho mọi người ở nơi đây. Bất giác anh nhìn về phía trước, điều khiến anh để ý chính là vẻ đẹp nhẹ nhàng trong chiếc váy trắng ngà kết hợp với dáng người nhỏ nhắn đã làm anh ngắm nhìn một lúc lâu. Đặc biệt. khi thấy rõ gương mặt đấy đang từng bước đên gần mình, nhìn rõ nụ cười thoải mái, tự do của cô ấy khiến anh ngẩn người và đứng im tại chỗ.
A Tứ bên cạnh cũng nhìn theo và biết được người con gái ấy là ai đó chính là tôi – An Nhi. A Tứ là thư kí đã đi theo anh rất lâu từ khi anh chập chững bước vào nghề nên anh ấy cũng hiểu rõ về đời tư của Hoàng Quân rất nhiều và cũng biết sự hiện diện của tôi trong tâm trí Hoàng Quân. Thấy giám đốc mình cứ mãi im lặng cuối cùng anh cũng lên tiếng phá vỡ bầu không khí ấy bằng một câu nói
- Giám đốcem nghĩ anh nên đến chào hỏi tiểu thư An Nhi đi. Bởi em nghĩ mỗi chúng ta đều có những góc tối chẳng dám khai sáng, chỉ muốn dậm chân trong ngục đau thương ấy để tự gặm nhắm nỗi buồn một mình nhưng nếu vết thương ấy để quá lâu sẽ bị nhiễm trùng và càng lan rộng đến mức hoại tử thì kết quả cuối cùng ta nhận được chính là chẳng thể cứu vãn. Thay vì cứ chạy trốn mãi sao ta không chọn lấy gặp mặt, đối diện với nhau có lẽ vết thương lòng ấy phần nào cũng có thể xoa dịu, dù biết ở nơi ấy cuối cùng vẫn để lại vết sẹo khó phai. Em tin giám đốc hiểu lời em nói, có thể người sẽ trách em lo chuyện bao đồng nhưng nhìn giám đốc cứ như vậy thật sự chính em cũng rất đau lòng.
Gương mặt Hoàng Quân càng ngày rơi vào suy tư và trầm lặng hơn mọi khi. Anh tự mình chế giễu chính mình tại sao những hợp đồng trăm tỉ bản thân không quá ưu sầu và lo lắng như khi đứng trước mặt An Nhi lúc này. Mồ hồi từ trán tuôn ra có thể thấy rõ sự hồi hộp, lo sợ của bản thân anh. Nực cười thật! Anh luôn muốn mình khi xuất hiện trước mặt cô ấy với dáng vẻ tươi đẹp, trẻ trung và hạnh phúc chứ không phải như lúc này bất lực, đau khổ đến muôn phần.
Tôi khi nhìn người đàn ông đột nhiên xông thẳng về phía mình thì khá bất ngờ nhưng điều là ngạc nhiên hơn đó chính là gương mặt ấy. Người đàn ông đã khiến tôi phải chịu nhiều đau khổ, người đã làm tôi đau đến vụn vỡ, cả cơ thể từng như mất hết sức lực, người mà tôi đã chịu đựng nhiều mệt mỏi cuối cùng lại xuất hiện trước mặt
tôi.
Tôi đã từng suy nghĩ rất nhiều về việc gặp lại Hoàng Quân nhưng không ngờ cơ duyên chúng tôi lại gặp nhau ngay lúc tôi đang vui vẻ, thoải mái nhất. Bất giác đôi môi lúc nảy cười đã nghiêm lại, cơ mặt chẳng còn thoải mái khi một mình mà giờ là dáng vẻ bất an, dè chừng với Hoàng Quân.
Những biểu cảm ấy đã được anh khắc ghi lại trong đôi mắt buồn của mình. Ngắm nhìn cô ấy ở phía gần nhất, ngửi được mùi thơm nhẹ nhàng của bao năm nhung nhớ qua khiến Hoàng Quân quặn thắt tim gan. Cố lắm anh mới nở được nụ cười gượng gạo trước mặt tôi
- An Nhi. Đã lâu rồi không gặp được em. Nhìn thấy em như vậy anh rất vui.
Lời nói ấy thật sự rất giả dối, chính đôi mắt biết buồn ấy của anh đã là bằng chứng thuyết phục nhất cho những lời nói ấy. Anh ấy chẳng hề vui vẻ chút nào ngược lại còn rất đau lòng khi nhìn thấy tôi. Sự e thẹn, sợ hãi hiện rõ trên anh.
Tôi cố kìm lại và buông lời nói với anh
- Đã rất lâu chúng ta không gặp.
Anh ấy cứ chăm chú nhìn tôi mà quên mất đáp lại. Tôi nghiêm nghị nhắc nhở anh.
- Anh ổn chứ?
Sau đó mới giật mình và xoa lấy đầu mình. Rồi mới gật đầu về câu hỏi của tôi.
Dòng người cứ tấp nập qua lại trong khu thương mại này, ai ai cũng vui vẻ trao nhau những điều hài hước. Nhìn nhiều người tay trong tay nhau hạnh phúc trong tình yêu của mình khiến tôi nhớ đến giây phút bên Hoàng Minh mà quên mất người đối diện với mình.
Anh ấy đã mời tôi vào quán nước và từ nảy giờ chúng tôi cứ im lặng đến ngột ngạt như vậy. Mặc kệ tiếng nhạc đang nhẹ nhàng vang lên tôi cứ nhìn về phía ngoài cửa đợi chờ anh mở lời muốn nói
- An Nhi. Cuộc sống em thế nào?
Nhìn dáng vẻ lay hoay với ly phindi trong tay bất giác tôi nhớ về Hoàng Quân của bảy năm về trước. Dáng vẻ bây giờ đã có phần tĩnh lặng và trầm ổn hơn rất nhiều. Trên gương mặt ấy giờ đã có thêm chiếc kính cận trông trưởng thành chín chắn hơn quá khứ. Bộ vest anh mặc trên người làm tôn lên dáng hình săn chắc và gọn gàng của anh. Nhưng tôi vẫn thích anh của những năm trước hơn vì nó có nét mộc mạc, ngây ngô của tuổi trẻ. Tuy suy nghĩ như thế thôi thật ra tôi cũng chẳng còn tình cảm nào để phải nói chữ yêu hay thương với anh nữa.
Đối với tôi của bây giờ anh cũng chỉ là những người xa lạ từng quen, tôi đã quên anh khi nỗi đau được vùi lấp và hiện tại tôi thấy mình cũng nên lịch sự với anh.
- Em vẫn ổn, công việc mọi thứ rất tốt. Có được người mình yêu và gia đình đối với em như vậy là được rồi.
Chúng tôi cứ người hỏi người đáp về những điều trong cuộc sống. Tôi ít ỏi đáp lại anh nhưng người lại Hoàng Quân lại nói rất nhiều. Tôi thấu được sự lo lắng của anh, sự dè chừng trong từng lời nói nên đã bảo với anh
- Anh cứ nói thoải mái đi, đừng lo sợ như em ăn thịt anh vậy.
Thế là buổi nói chuyện ấy cũng kết thúc. Anh ấy vẫn thế, chẳng dám thoải mái chút nào cả. Tôi cũng mặc kệ Hoàng Quân bởi điều đó do anh chọn chứ không phải tôi bắt ép.
Trước khi xoay người đi về hướng cửa cổng tôi nghe phía sau vọng lên và vang một câu nói khiến tôi nếu của những năm xưa có lẽ sẽ hạnh phúc lắm nhưng hiện tại, trái tim này chẳng còn chút vương vấn về mối tình đã cũ và đầy phũ đấy rồi.
- An Nhi. Anh thật sự rất nhớ em.