Chương 4: Lạm phát
Đúng lúc đó có chị gái y tá đến xem tình hình, Lâm Vãn Chiêu tuy đã ngưng khóc nhưng không dám mở mắt, bởi vì một khi mở mắt sẽ bị người khác biết mình khóc.
Cậu không muốn mọi người biết mình là một người đang chịu uất ức. Nhưng thật sự là cậu không muốn bị nhốt lồng heo đâu.
Chị gái y tá cười nói: “Bạn nhỏ, chồng em đã tới rồi sao còn không mở mắt ra nhìn đi?”
Giang Cảnh ngồi cạnh thót cả tim, làm thế nào mà nhân viên bệnh viện đều đã biết cả vậy?
“Làm sao cô biết tôi là...” Giang Cảnh nói mấy chữ còn lại không nên lời.
Chị gái y tá: “Cậu ấy vừa tỉnh dậy liền tìm chồng, hai người kia không phải. Tôi thấy ngay lúc cậu vừa tới, ánh mắt của cậu ấy toàn hướng về cậu. Chẳng lẽ còn không phải là cậu à?”
“Ừm...”
Một âm thanh nhỏ truyền đến từ giường bên kia.
Giang Cảnh: “...”
Đôi mắt Lâm Vãn Chiêu vẫn còn nhắm tịt, giống như tiếng trả lời “Ừ” nho nhỏ kia không phải của cậu vậy.
Chị gái y tá nhìn hai người trẻ tuổi bọn họ, trêu chọc nói: “Chồng chồng mới cưới ở trường đại học hahaha.”
Mặt Lâm Vãn Chiêu đỏ bừng, không nói gì cả.
Giang Cảnh lẳng lặng nhớ kỹ tên bệnh viện này, sau này chắc chắn sẽ không bao giờ tới nữa.
Sau khi phòng bệnh yên tĩnh trở lại, Lâm Vãn Chiêu thử mở hờ mắt, thấy chị gái y tá không còn ở đây nữa mới trưng vẻ mặt đáng thương, cười hi hi nói: “100 tệ thật sự rất khó để mua được một người như em, vừa xinh đẹp lại còn chăm chỉ, vâng lời. Chồng à, lúc trước anh đâu có như vậy, đột nhiên muốn ly hôn thế có phải tiền thuốc tốn rất nhiều không?” Lâm Vãn Chiêu nói xong, mắt cũng không thèm chớp, chằm chằm nhìn Giang Cảnh.
Giang Cảnh trầm mặc, tự hỏi làm thế nào để đem củ khoai tây nóng bỏng trước mặt này thảy đi một cách nhẹ nhàng. Nếu không dịu dàng dứt ra thì trong thế giới của Lâm Vãn Chiêu, cậu chính là người vợ siêu siêu thảm thương, mới vừa gặp tai nạn giao thông xong lại bị chồng vứt bỏ.
Lâm Vãn Chiêu còn thích xem mấy tin đồn trên diễn đàn trường, nên không chừng ngày mai đi học cậu sẽ nổi lên trang nhất mất.
【 Giang Cảnh khoa Công Nghệ Thông Tin vứt bỏ chồng nhỏ Lâm Vãn Chiêu đang bị bệnh, do đạo đức chôn vùi hay là nhân tính vặn vẹo? 】
Giang Cảnh khẽ thở dài một hơi.
Mặt Lâm Vãn Chiêu bỗng nhiên trắng bệch, vội vàng bắt lấy tay Giang Cảnh, “Tiền thuốc men tốn rất nhiều ạ? Vậy nên bởi vì tiền thuốc men mà muốn ly hôn với em? Chồng à, em sẽ cố gắng kiếm tiền. Em sẽ đi mua vui cho người khác.”
Lâm Vãn Chiêu nắm rất chặt, Giang Cảnh mơ hồ có thể nhìn thấy được gân xanh nổi trên cổ tay Lâm Vãn Chiêu, thể hiện được cậu đang rất sốt ruột.
Ở trong thế giới của Lâm Vãn Chiêu, cậu là người vợ xinh đẹp được hắn dùng 100 tệ mua về. Trước khi người vợ xinh đẹp cưới hắn phải cắt lúa cho heo ăn, nếu người vợ xinh đẹp ly hôn với hắn, sẽ phải bị nhốt lồng heo.
Tóm lại là một người số khổ.
Chồng nhỏ số khổ còn mới vừa bị tai nạn giao thông xong.
Còn rất đáng thương. Nhưng mà tất cả những việc đó không phải đều là tự làm tự chịu còn gì?
Giang Cảnh: “Không ly hôn nữa. Tôi có tiền, cũng không cần cậu đi mua vui cho người khác. Nhưng cậu phải thực hiện một vài giao kèo với tôi.”
Đôi mắt Lâm Vãn Chiêu sáng lên, lắc lắc cổ tay của hắn, cười tủm tỉm dạ một tiếng: “Dạ chồng.”
Giang Cảnh: “Điều kiện đầu tiên, từ nay về sau không được gọi tôi là chồng.”
Giang Cảnh vừa dứt lời, Lâm Vãn Chiêu ngơ ngác “hả” một tiếng, mí mắt cũng chậm rãi rũ xuống. Lâm Vãn Chiêu ngừng lắc cổ tay của hắn, miễn cưỡng cười: “Chồng chính là trời của em, anh nói cái gì em cũng không dám cãi. Nhưng thật sự là về sau em không thể gọi nữa ạ?”
Vẻ mặt Lâm Vãn Chiêu u oán chua xót, phảng phất thêm cái vẻ nếu Giang Cảnh không cho cậu gọi chồng, giây tiếp theo Lâm Vãn Chiêu có thể diễn cảnh tắt thở luôn.
Giang Cảnh: “...” Từ đâu ra một sinh viên ưu tú của Học viên Điện Ảnh vậy? Lâm Vãn Chiêu học Công Nghệ Thông Tin thật sự uổng cho một nhân tài không được trọng dụng.
“Về sau em vẫn có thể gọi.” Giang Cảnh xoa xoa giữa mày, thỏa hiệp.
“Yay!” Lâm Vãn Chiêu cao hứng hoan hô, người chồng nhỏ đang ai oán trong phút chốc biến thành một cậu bé tỏa nắng.
Giang Cảnh: “...”
Sau khi hoàn thành xong thủ tục xuất viện, Lâm Vãn Chiêu muốn nắm tay Giang Cảnh nhưng tay của hắn đã nằm trong túi áo khoác. Lâm Vãn Chiêu đành chọc chọc vào áo của chồng mình.
Giang Cảnh chỉ mặc một cái áo len màu trắng, Lâm Vãn Chiêu chọc một cái, áo bị thụng xuống, sau đó trở lại bình thường ngay.
Lâm Vãn Chiêu chơi không biết mệt, so sánh sức mạnh hai bên.
Giang Cảnh không thể nhịn được nữa: “Có thể ngoan một chút không hả?”
Lâm Vãn Chiêu lập tức ôm lấy cánh tay Giang Cảnh, dán cả mặt mình lên: “Được ạ!”
Tài xế phía trước nhìn kính gương chiếu hậu, cười nói: “May mắn thật, các cậu là cặp đôi đồng tính thứ ba mà tôi gặp trong ngày đấy.”
Giang Cảnh: “...” Không, chúng tôi không phải.
Bởi vì chồng không đẩy cậu ra nên tâm trạng Lâm Vãn Chiêu rất tốt, cười hì hì nói: “Oa, vận may không tệ á! Chúng tôi đã kết hôn rồi này.”
Giang Cảnh: “…”
Tài xế phía trước kinh ngạc nói: “Trẻ vậy mà đã kết hôn rồi à? Nhìn hai cậu chắc vẫn còn học đại học nhỉ?”
Trong nháy mắt, Lâm Vãn Chiêu bị hắn bịt miệng một cách khó hiểu. Vì phòng ngừa Lâm Vãn Chiêu lại nói bậy bạ, Giang Cảnh quyết định tự đáp lời: “Đúng vậy, kết hôn tương đối sớm ạ.”
Lâm Vãn Chiêu thỏa mãn, không mở miệng nữa.
Cuối cùng cậu cũng được chồng cậu thừa nhận rồi!!!
Chờ đến khi tới trường, Giang Cảnh cùng Lâm Vãn Chiêu tiếp tục bàn về giao kèo trước đó: “Chuyện thứ hai, về sau không được nói trước mặt người khác về chuyện kết hôn.”
Giang Cảnh nhấn mạnh mấy chữ “trước mặt người khác”.
Lần này Lâm Vãn Chiêu không loạn lên nữa, cũng không biểu diễn cảnh khóc lóc đau thương. Giang Cảnh cảm thấy rất kỳ lạ, nhưng cũng chẳng hỏi nhiều. Ai biết được trong đầu Lâm Vãn Chiêu đang nghĩ gì chứ.
Lâm Vãn Chiêu không nói gì, bởi vì chồng cậu không thích nói gì về cuộc hôn nhân của bọn họ. Thật đáng buồn khi anh ấy không coi 100 tệ ấy ra gì.
Lâm Vãn Chiêu thở dài, nhưng khi cậu còn nhỏ, 100 tệ là một điều xa xỉ. Ai biết được đã lạm phát đến mức này đâu.
Cậu không muốn mọi người biết mình là một người đang chịu uất ức. Nhưng thật sự là cậu không muốn bị nhốt lồng heo đâu.
Chị gái y tá cười nói: “Bạn nhỏ, chồng em đã tới rồi sao còn không mở mắt ra nhìn đi?”
Giang Cảnh ngồi cạnh thót cả tim, làm thế nào mà nhân viên bệnh viện đều đã biết cả vậy?
“Làm sao cô biết tôi là...” Giang Cảnh nói mấy chữ còn lại không nên lời.
Chị gái y tá: “Cậu ấy vừa tỉnh dậy liền tìm chồng, hai người kia không phải. Tôi thấy ngay lúc cậu vừa tới, ánh mắt của cậu ấy toàn hướng về cậu. Chẳng lẽ còn không phải là cậu à?”
“Ừm...”
Một âm thanh nhỏ truyền đến từ giường bên kia.
Giang Cảnh: “...”
Đôi mắt Lâm Vãn Chiêu vẫn còn nhắm tịt, giống như tiếng trả lời “Ừ” nho nhỏ kia không phải của cậu vậy.
Chị gái y tá nhìn hai người trẻ tuổi bọn họ, trêu chọc nói: “Chồng chồng mới cưới ở trường đại học hahaha.”
Mặt Lâm Vãn Chiêu đỏ bừng, không nói gì cả.
Giang Cảnh lẳng lặng nhớ kỹ tên bệnh viện này, sau này chắc chắn sẽ không bao giờ tới nữa.
Sau khi phòng bệnh yên tĩnh trở lại, Lâm Vãn Chiêu thử mở hờ mắt, thấy chị gái y tá không còn ở đây nữa mới trưng vẻ mặt đáng thương, cười hi hi nói: “100 tệ thật sự rất khó để mua được một người như em, vừa xinh đẹp lại còn chăm chỉ, vâng lời. Chồng à, lúc trước anh đâu có như vậy, đột nhiên muốn ly hôn thế có phải tiền thuốc tốn rất nhiều không?” Lâm Vãn Chiêu nói xong, mắt cũng không thèm chớp, chằm chằm nhìn Giang Cảnh.
Giang Cảnh trầm mặc, tự hỏi làm thế nào để đem củ khoai tây nóng bỏng trước mặt này thảy đi một cách nhẹ nhàng. Nếu không dịu dàng dứt ra thì trong thế giới của Lâm Vãn Chiêu, cậu chính là người vợ siêu siêu thảm thương, mới vừa gặp tai nạn giao thông xong lại bị chồng vứt bỏ.
Lâm Vãn Chiêu còn thích xem mấy tin đồn trên diễn đàn trường, nên không chừng ngày mai đi học cậu sẽ nổi lên trang nhất mất.
【 Giang Cảnh khoa Công Nghệ Thông Tin vứt bỏ chồng nhỏ Lâm Vãn Chiêu đang bị bệnh, do đạo đức chôn vùi hay là nhân tính vặn vẹo? 】
Giang Cảnh khẽ thở dài một hơi.
Mặt Lâm Vãn Chiêu bỗng nhiên trắng bệch, vội vàng bắt lấy tay Giang Cảnh, “Tiền thuốc men tốn rất nhiều ạ? Vậy nên bởi vì tiền thuốc men mà muốn ly hôn với em? Chồng à, em sẽ cố gắng kiếm tiền. Em sẽ đi mua vui cho người khác.”
Lâm Vãn Chiêu nắm rất chặt, Giang Cảnh mơ hồ có thể nhìn thấy được gân xanh nổi trên cổ tay Lâm Vãn Chiêu, thể hiện được cậu đang rất sốt ruột.
Ở trong thế giới của Lâm Vãn Chiêu, cậu là người vợ xinh đẹp được hắn dùng 100 tệ mua về. Trước khi người vợ xinh đẹp cưới hắn phải cắt lúa cho heo ăn, nếu người vợ xinh đẹp ly hôn với hắn, sẽ phải bị nhốt lồng heo.
Tóm lại là một người số khổ.
Chồng nhỏ số khổ còn mới vừa bị tai nạn giao thông xong.
Còn rất đáng thương. Nhưng mà tất cả những việc đó không phải đều là tự làm tự chịu còn gì?
Giang Cảnh: “Không ly hôn nữa. Tôi có tiền, cũng không cần cậu đi mua vui cho người khác. Nhưng cậu phải thực hiện một vài giao kèo với tôi.”
Đôi mắt Lâm Vãn Chiêu sáng lên, lắc lắc cổ tay của hắn, cười tủm tỉm dạ một tiếng: “Dạ chồng.”
Giang Cảnh: “Điều kiện đầu tiên, từ nay về sau không được gọi tôi là chồng.”
Giang Cảnh vừa dứt lời, Lâm Vãn Chiêu ngơ ngác “hả” một tiếng, mí mắt cũng chậm rãi rũ xuống. Lâm Vãn Chiêu ngừng lắc cổ tay của hắn, miễn cưỡng cười: “Chồng chính là trời của em, anh nói cái gì em cũng không dám cãi. Nhưng thật sự là về sau em không thể gọi nữa ạ?”
Vẻ mặt Lâm Vãn Chiêu u oán chua xót, phảng phất thêm cái vẻ nếu Giang Cảnh không cho cậu gọi chồng, giây tiếp theo Lâm Vãn Chiêu có thể diễn cảnh tắt thở luôn.
Giang Cảnh: “...” Từ đâu ra một sinh viên ưu tú của Học viên Điện Ảnh vậy? Lâm Vãn Chiêu học Công Nghệ Thông Tin thật sự uổng cho một nhân tài không được trọng dụng.
“Về sau em vẫn có thể gọi.” Giang Cảnh xoa xoa giữa mày, thỏa hiệp.
“Yay!” Lâm Vãn Chiêu cao hứng hoan hô, người chồng nhỏ đang ai oán trong phút chốc biến thành một cậu bé tỏa nắng.
Giang Cảnh: “...”
Sau khi hoàn thành xong thủ tục xuất viện, Lâm Vãn Chiêu muốn nắm tay Giang Cảnh nhưng tay của hắn đã nằm trong túi áo khoác. Lâm Vãn Chiêu đành chọc chọc vào áo của chồng mình.
Giang Cảnh chỉ mặc một cái áo len màu trắng, Lâm Vãn Chiêu chọc một cái, áo bị thụng xuống, sau đó trở lại bình thường ngay.
Lâm Vãn Chiêu chơi không biết mệt, so sánh sức mạnh hai bên.
Giang Cảnh không thể nhịn được nữa: “Có thể ngoan một chút không hả?”
Lâm Vãn Chiêu lập tức ôm lấy cánh tay Giang Cảnh, dán cả mặt mình lên: “Được ạ!”
Tài xế phía trước nhìn kính gương chiếu hậu, cười nói: “May mắn thật, các cậu là cặp đôi đồng tính thứ ba mà tôi gặp trong ngày đấy.”
Giang Cảnh: “...” Không, chúng tôi không phải.
Bởi vì chồng không đẩy cậu ra nên tâm trạng Lâm Vãn Chiêu rất tốt, cười hì hì nói: “Oa, vận may không tệ á! Chúng tôi đã kết hôn rồi này.”
Giang Cảnh: “…”
Tài xế phía trước kinh ngạc nói: “Trẻ vậy mà đã kết hôn rồi à? Nhìn hai cậu chắc vẫn còn học đại học nhỉ?”
Trong nháy mắt, Lâm Vãn Chiêu bị hắn bịt miệng một cách khó hiểu. Vì phòng ngừa Lâm Vãn Chiêu lại nói bậy bạ, Giang Cảnh quyết định tự đáp lời: “Đúng vậy, kết hôn tương đối sớm ạ.”
Lâm Vãn Chiêu thỏa mãn, không mở miệng nữa.
Cuối cùng cậu cũng được chồng cậu thừa nhận rồi!!!
Chờ đến khi tới trường, Giang Cảnh cùng Lâm Vãn Chiêu tiếp tục bàn về giao kèo trước đó: “Chuyện thứ hai, về sau không được nói trước mặt người khác về chuyện kết hôn.”
Giang Cảnh nhấn mạnh mấy chữ “trước mặt người khác”.
Lần này Lâm Vãn Chiêu không loạn lên nữa, cũng không biểu diễn cảnh khóc lóc đau thương. Giang Cảnh cảm thấy rất kỳ lạ, nhưng cũng chẳng hỏi nhiều. Ai biết được trong đầu Lâm Vãn Chiêu đang nghĩ gì chứ.
Lâm Vãn Chiêu không nói gì, bởi vì chồng cậu không thích nói gì về cuộc hôn nhân của bọn họ. Thật đáng buồn khi anh ấy không coi 100 tệ ấy ra gì.
Lâm Vãn Chiêu thở dài, nhưng khi cậu còn nhỏ, 100 tệ là một điều xa xỉ. Ai biết được đã lạm phát đến mức này đâu.