Chương 1: Chồng đâu?
Khi Lâm Vãn Chiêu tỉnh lại, cậu ngửi thấy mùi thuốc sát trùng nồng nặc, bác sĩ ở bên cạnh giường đang thay thuốc. Hai người bạn cùng phòng thì ngồi bên cạnh lo lắng nhìn cậu.
Lâm Vãn Chiêu vừa định mở miệng, đầu chợt trở nên đau nhức. Lâm Vãn Chiêu muốn giơ tay muốn sờ đầu mình thì một nam sinh cao to vội vàng ngăn lại, "Còn đang quấn băng gạc đó, Vãn Chiêu cậu làm tôi sợ muốn chết! Không phải chỉ là thi trượt Toán cao cấp thôi à? Có đáng để cậu chán sống lao ra ngoài như vậy không?"
"Đúng đúng đúng, Giang Cảnh là thế đó. Tôi dùng đầu ngón tay nghĩ cũng khẳng định được hắn sẽ không cho cậu chép bài. Cậu đừng tự mình chọc giận hắn nữa." Lý Tuấn Tuấn cũng vội vàng nói thêm vào.
Lâm Vãn Chiêu nghe được hai chữ "Giang Cảnh", đôi mắt sáng ngời, nhìn khắp tứ phía.
"Làm sao vậy?" Viên Lai nhìn theo tầm mắt của Lâm Vãn Chiêu.
Lâm Vãn Chiêu chậm rãi rũ mắt mím môi. Viên Lai và Lý Tuấn Tuấn cũng không ép buộc Lâm Vãn Chiêu phải nói rõ ra. Cậu vừa mới trải qua tai nạn giao thông, thân thể lẫn tinh thần đều chưa hồi phục.
"Vãn Chiêu, cậu có muốn nghỉ ngơi một đêm ở đây không? Đợi lát nữa chúng tôi sẽ thanh toán tiền viện phí cho cậu."
Viện phí?
Lâm Vãn Chiêu đang cảm thấy mất mát, đột ngột lấy lại được tinh thần.
Cậu làm gì có tiền.
"Vãn Chiêu?"
Nhìn Viên Lai lắc lư trước mặt vài lần, Lâm Vãn Chiêu mới gian nan nói: "Chờ một chút."
Viên Lai và Lý Tuấn Tuấn nhìn nhau.
"Cậu muốn ở lại đây một đêm à?" Viên Lai kiên nhẫn dò hỏi.
Lâm Vãn Chiêu liếc nhìn hai người bọn họ, hơi cau mày, tay bấu chặt chăn, một lúc lâu sau mới quyết định nói ra, "Các cậu... giúp tôi tìm chồng tôi với, tôi không có tiền." Vừa nói xong, khuôn mặt đang tái nhợt bắt đầu đỏ ửng lên.
?????
Viên Lai với Lý Tuấn Tuấn bị sốc đến ngơ ngác, nghe như sét đánh ngang tai.
"Ai?"
Khuôn mặt Lâm Vãn Chiêu nóng lên, hơi cúi đầu xuống nhìn điện thoại, cậu thật sự không có tiền, bản thân cũng là nhờ chồng đem 100 tệ tới mua về.
Hơn nữa, khi cậu gặp tai nạn, chồng cũng không có đến thăm cậu.
Người chồng đó hoàn toàn không để cậu trong lòng.
Lâm Vãn Chiêu có chút lúng túng nói: "Chồng."
"Không phải, chồng cậu là ai?" Lý Tuấn Tuấn khiếp sợ về đến phòng.
Lâm Vãn Chiêu ngước mắt, lông mi run lên, cắn chặt môi, "Anh ấy không cho tôi nói với mọi người là chúng tôi đã kết hôn."
Nói rồi, hốc mắt Lâm Vãn Chiêu đỏ lên.
!!!!!
Ở thế kỷ 21 còn có loại đàn ông tệ bạc như thế này hả?
Thảo nào bọn họ không biết được Lâm Vãn Chiêu đã kết hôn.
Hơn nữa, còn là chồng??
Lâm Vãn Chiêu là gay???
Chuyện Lâm Vãn Chiêu là gay cũng không gây sốc như khi họ biết đến tên đàn ông tệ bạc kia.
"Không sao, nói cho tụi mình biết thôi. Hắn sẽ không biết." Lý Tuấn Tuấn cố gắng "cạy miệng" Lâm Vãn Chiêu.
Lâm Vãn Chiêu muốn lắc đầu, nhưng cảm thấy hơi đau nên đành thôi.
Cậu thì thầm nói: "Không được. Tôi vừa nói các cậu sẽ biết."
Lý Tuấn Tuấn đoán bừa, "Chẳng lẽ là Giang Cảnh sao?" Con mẹ nó, này là đoán mò đến tận Thái Bình Dương rồi.
Giang Cảnh, bạn cùng phòng với bọn họ, đồng thời cũng là nam thần của khoa, lạnh lùng ít nói, không gần phái nữ, cũng chẳng kề phái nam.
Nhưng Lý Tuấn Tuấn nói xong, Lâm Vãn Chiêu vội vàng phủ nhận, ánh mắt hoảng loạn cực kỳ, "Không đúng, không đúng, không phải!"
Đậu moá! Cái dáng vẻ này của Lâm Vãn Chiêu... Thật sự là Giang Cảnh à?!
Nếu nói Giang Cảnh lạnh lùng ít nói, Lâm Vãn Chiêu chính là đứa đáng yêu đáng chiều của khoa bọn họ, cả ngày cười tủm tỉm, lảm nhảm nói miết nhưng cũng không quá thông minh.
Cho nên mới nói, Giang Cảnh và Lâm Vãn Chiêu dường như có chút xứng đôi?
Lý Tuấn Tuấn phủi đi cái suy nghĩ vớ vẩn của mình.
"Thật sự là Giang Cảnh?" Lý Tuấn Tuấn dò thử.
Lâm Vãn Chiêu bất lực cực kỳ, đối mặt với sự quan tâm từ bạn cùng phòng của mình, cậu vẫn nên thành thật thừa nhận, sau khi nói ra, tim cậu đập nhanh liên hồi, "Tôi làm mất hết mặt mũi của anh ấy rồi. Hai người có thể vờ như chưa biết được không?"
Lý Tuấn Tuấn "khoá" miệng lại.
Vẻ ngoài đẹp trai ngầu lòi cũng không thể che đi sự cặn bã của hắn ta lúc này nữa rồi.
Vãn Chiêu đáng yêu như vậy, sao có thể làm mất mặt Giang Cảnh được! Cho nên sau lưng bọn họ, cậu rốt cuộc đã phải trải qua những gì?
Lý Tuấn Tuấn và Viên Lai nhìn thoáng qua nhau, chỉ có thể gật đầu tự hiểu.
Viên Lai còn chuẩn bị gọi Giang Cảnh qua đây xem chồng nhỏ của cậu ta, nhưng Giang Cảnh đã gửi tin nhắn sang trước.
• Lâm Vãn Chiêu thế nào rồi?
Việc Lâm Vãn Chiêu kết hôn với một người chồng - như vậy rất mới lạ, thảo nào bọn họ không nhìn ra.
Viên Lai nhìn người đang lẩm bẩm về việc khi nào chồng mình mới đến, đưa điện thoại di động cho Lâm Vãn Chiêu xem.
"Hắn hỏi thăm cậu nè."
Lâm Vãn Chiêu sáng mắt, vùi nửa mặt vào trong chăn, nheo mắt lại, cong thành hai vầng trăng non.
"Cậu hỏi giúp tôi, khi nào anh ấy qua đây nha?" Lâm Vãn Chiêu vừa chờ mong vừa thẹn thùng.
Viên Lai: "..."
Quả thật ngay từ đầu còn hoài nghi cậu ta nói giỡn, nhưng đến thế này cũng không nghi ngờ nổi nữa. Đóng kịch còn có thể diễn đến loại trình độ này ư?
Bác sĩ cũng nói, Lâm Vãn Chiêu sau khi trải qua tai nạn, có khả năng sẽ để lại di chứng, sẽ phải ỷ lại người cậu thân cận nhất.
Người thân cận nhất với Lâm Vãn Chiêu lại chính là Giang Cảnh.
Nhưng nếu là Giang Cảnh...
Viên Lai thở dài. Nhưng chuyện của Lâm Vãn Chiêu và Giang Cảnh là chuyện riêng, hắn không có tư cách nhúng tay vào.
"Được."
Viên Lai cúi đầu đáp lại:
• Sắp chết, qua đây nhanh đi.
Bên còn lại, Lý Tuấn Tuấn vẻ mặt khó hiểu tiếp tục hỏi: "Vãn Chiêu, các cậu kết hôn khi nào? Năm nhất? Hay là đã quen biết nhau từ hồi cấp ba?"
Lâm Vãn Chiêu nghĩ thầm rồi nói: "Quen biết từ nhỏ." Hắn mua về một người chồng nhỏ nuôi từ bé, lúc ấy 100 tệ vẫn khá đáng giá, nhưng hiện tại không đáng là bao.
Lý Tuấn Tuấn trừng lớn mắt, "Khi còn nhỏ đã quen biết? Nhà các cậu ở cùng một chỗ hả?"
Lâm Vãn Chiêu vừa định trả lời hắn là ở tại nhà Giang Cảnh, Viên Lai liền ngăn lại: "Để Vãn Chiêu nghỉ ngơi cho khỏe đi đã."
Lý Tuấn Tuấn ngậm miệng lại.
Lâm Vãn Chiêu chỉ lộ ra một đôi mắt, hỏi thêm lần nữa: "Chồng của tôi khi nào mới tới đây vậy?"
Viên Lai: "......"
Vẫn không thể đem Giang Cảnh và chồng Lâm Vãn Chiêu cùng đặt cạnh bên nhau so sánh được.
"Tầm nửa tiếng nữa."
Lâm Vãn Chiêu sau khi biết được khoảng thời gian nhắm chừng, vui vẻ khép mắt đi ngủ.
Chồng tuy rằng không coi trọng cậu, nhưng hắn có tiền, ngủ nhiều lát cũng không sao.
–Tanhaithienha–
Lâm Vãn Chiêu vừa định mở miệng, đầu chợt trở nên đau nhức. Lâm Vãn Chiêu muốn giơ tay muốn sờ đầu mình thì một nam sinh cao to vội vàng ngăn lại, "Còn đang quấn băng gạc đó, Vãn Chiêu cậu làm tôi sợ muốn chết! Không phải chỉ là thi trượt Toán cao cấp thôi à? Có đáng để cậu chán sống lao ra ngoài như vậy không?"
"Đúng đúng đúng, Giang Cảnh là thế đó. Tôi dùng đầu ngón tay nghĩ cũng khẳng định được hắn sẽ không cho cậu chép bài. Cậu đừng tự mình chọc giận hắn nữa." Lý Tuấn Tuấn cũng vội vàng nói thêm vào.
Lâm Vãn Chiêu nghe được hai chữ "Giang Cảnh", đôi mắt sáng ngời, nhìn khắp tứ phía.
"Làm sao vậy?" Viên Lai nhìn theo tầm mắt của Lâm Vãn Chiêu.
Lâm Vãn Chiêu chậm rãi rũ mắt mím môi. Viên Lai và Lý Tuấn Tuấn cũng không ép buộc Lâm Vãn Chiêu phải nói rõ ra. Cậu vừa mới trải qua tai nạn giao thông, thân thể lẫn tinh thần đều chưa hồi phục.
"Vãn Chiêu, cậu có muốn nghỉ ngơi một đêm ở đây không? Đợi lát nữa chúng tôi sẽ thanh toán tiền viện phí cho cậu."
Viện phí?
Lâm Vãn Chiêu đang cảm thấy mất mát, đột ngột lấy lại được tinh thần.
Cậu làm gì có tiền.
"Vãn Chiêu?"
Nhìn Viên Lai lắc lư trước mặt vài lần, Lâm Vãn Chiêu mới gian nan nói: "Chờ một chút."
Viên Lai và Lý Tuấn Tuấn nhìn nhau.
"Cậu muốn ở lại đây một đêm à?" Viên Lai kiên nhẫn dò hỏi.
Lâm Vãn Chiêu liếc nhìn hai người bọn họ, hơi cau mày, tay bấu chặt chăn, một lúc lâu sau mới quyết định nói ra, "Các cậu... giúp tôi tìm chồng tôi với, tôi không có tiền." Vừa nói xong, khuôn mặt đang tái nhợt bắt đầu đỏ ửng lên.
?????
Viên Lai với Lý Tuấn Tuấn bị sốc đến ngơ ngác, nghe như sét đánh ngang tai.
"Ai?"
Khuôn mặt Lâm Vãn Chiêu nóng lên, hơi cúi đầu xuống nhìn điện thoại, cậu thật sự không có tiền, bản thân cũng là nhờ chồng đem 100 tệ tới mua về.
Hơn nữa, khi cậu gặp tai nạn, chồng cũng không có đến thăm cậu.
Người chồng đó hoàn toàn không để cậu trong lòng.
Lâm Vãn Chiêu có chút lúng túng nói: "Chồng."
"Không phải, chồng cậu là ai?" Lý Tuấn Tuấn khiếp sợ về đến phòng.
Lâm Vãn Chiêu ngước mắt, lông mi run lên, cắn chặt môi, "Anh ấy không cho tôi nói với mọi người là chúng tôi đã kết hôn."
Nói rồi, hốc mắt Lâm Vãn Chiêu đỏ lên.
!!!!!
Ở thế kỷ 21 còn có loại đàn ông tệ bạc như thế này hả?
Thảo nào bọn họ không biết được Lâm Vãn Chiêu đã kết hôn.
Hơn nữa, còn là chồng??
Lâm Vãn Chiêu là gay???
Chuyện Lâm Vãn Chiêu là gay cũng không gây sốc như khi họ biết đến tên đàn ông tệ bạc kia.
"Không sao, nói cho tụi mình biết thôi. Hắn sẽ không biết." Lý Tuấn Tuấn cố gắng "cạy miệng" Lâm Vãn Chiêu.
Lâm Vãn Chiêu muốn lắc đầu, nhưng cảm thấy hơi đau nên đành thôi.
Cậu thì thầm nói: "Không được. Tôi vừa nói các cậu sẽ biết."
Lý Tuấn Tuấn đoán bừa, "Chẳng lẽ là Giang Cảnh sao?" Con mẹ nó, này là đoán mò đến tận Thái Bình Dương rồi.
Giang Cảnh, bạn cùng phòng với bọn họ, đồng thời cũng là nam thần của khoa, lạnh lùng ít nói, không gần phái nữ, cũng chẳng kề phái nam.
Nhưng Lý Tuấn Tuấn nói xong, Lâm Vãn Chiêu vội vàng phủ nhận, ánh mắt hoảng loạn cực kỳ, "Không đúng, không đúng, không phải!"
Đậu moá! Cái dáng vẻ này của Lâm Vãn Chiêu... Thật sự là Giang Cảnh à?!
Nếu nói Giang Cảnh lạnh lùng ít nói, Lâm Vãn Chiêu chính là đứa đáng yêu đáng chiều của khoa bọn họ, cả ngày cười tủm tỉm, lảm nhảm nói miết nhưng cũng không quá thông minh.
Cho nên mới nói, Giang Cảnh và Lâm Vãn Chiêu dường như có chút xứng đôi?
Lý Tuấn Tuấn phủi đi cái suy nghĩ vớ vẩn của mình.
"Thật sự là Giang Cảnh?" Lý Tuấn Tuấn dò thử.
Lâm Vãn Chiêu bất lực cực kỳ, đối mặt với sự quan tâm từ bạn cùng phòng của mình, cậu vẫn nên thành thật thừa nhận, sau khi nói ra, tim cậu đập nhanh liên hồi, "Tôi làm mất hết mặt mũi của anh ấy rồi. Hai người có thể vờ như chưa biết được không?"
Lý Tuấn Tuấn "khoá" miệng lại.
Vẻ ngoài đẹp trai ngầu lòi cũng không thể che đi sự cặn bã của hắn ta lúc này nữa rồi.
Vãn Chiêu đáng yêu như vậy, sao có thể làm mất mặt Giang Cảnh được! Cho nên sau lưng bọn họ, cậu rốt cuộc đã phải trải qua những gì?
Lý Tuấn Tuấn và Viên Lai nhìn thoáng qua nhau, chỉ có thể gật đầu tự hiểu.
Viên Lai còn chuẩn bị gọi Giang Cảnh qua đây xem chồng nhỏ của cậu ta, nhưng Giang Cảnh đã gửi tin nhắn sang trước.
• Lâm Vãn Chiêu thế nào rồi?
Việc Lâm Vãn Chiêu kết hôn với một người chồng - như vậy rất mới lạ, thảo nào bọn họ không nhìn ra.
Viên Lai nhìn người đang lẩm bẩm về việc khi nào chồng mình mới đến, đưa điện thoại di động cho Lâm Vãn Chiêu xem.
"Hắn hỏi thăm cậu nè."
Lâm Vãn Chiêu sáng mắt, vùi nửa mặt vào trong chăn, nheo mắt lại, cong thành hai vầng trăng non.
"Cậu hỏi giúp tôi, khi nào anh ấy qua đây nha?" Lâm Vãn Chiêu vừa chờ mong vừa thẹn thùng.
Viên Lai: "..."
Quả thật ngay từ đầu còn hoài nghi cậu ta nói giỡn, nhưng đến thế này cũng không nghi ngờ nổi nữa. Đóng kịch còn có thể diễn đến loại trình độ này ư?
Bác sĩ cũng nói, Lâm Vãn Chiêu sau khi trải qua tai nạn, có khả năng sẽ để lại di chứng, sẽ phải ỷ lại người cậu thân cận nhất.
Người thân cận nhất với Lâm Vãn Chiêu lại chính là Giang Cảnh.
Nhưng nếu là Giang Cảnh...
Viên Lai thở dài. Nhưng chuyện của Lâm Vãn Chiêu và Giang Cảnh là chuyện riêng, hắn không có tư cách nhúng tay vào.
"Được."
Viên Lai cúi đầu đáp lại:
• Sắp chết, qua đây nhanh đi.
Bên còn lại, Lý Tuấn Tuấn vẻ mặt khó hiểu tiếp tục hỏi: "Vãn Chiêu, các cậu kết hôn khi nào? Năm nhất? Hay là đã quen biết nhau từ hồi cấp ba?"
Lâm Vãn Chiêu nghĩ thầm rồi nói: "Quen biết từ nhỏ." Hắn mua về một người chồng nhỏ nuôi từ bé, lúc ấy 100 tệ vẫn khá đáng giá, nhưng hiện tại không đáng là bao.
Lý Tuấn Tuấn trừng lớn mắt, "Khi còn nhỏ đã quen biết? Nhà các cậu ở cùng một chỗ hả?"
Lâm Vãn Chiêu vừa định trả lời hắn là ở tại nhà Giang Cảnh, Viên Lai liền ngăn lại: "Để Vãn Chiêu nghỉ ngơi cho khỏe đi đã."
Lý Tuấn Tuấn ngậm miệng lại.
Lâm Vãn Chiêu chỉ lộ ra một đôi mắt, hỏi thêm lần nữa: "Chồng của tôi khi nào mới tới đây vậy?"
Viên Lai: "......"
Vẫn không thể đem Giang Cảnh và chồng Lâm Vãn Chiêu cùng đặt cạnh bên nhau so sánh được.
"Tầm nửa tiếng nữa."
Lâm Vãn Chiêu sau khi biết được khoảng thời gian nhắm chừng, vui vẻ khép mắt đi ngủ.
Chồng tuy rằng không coi trọng cậu, nhưng hắn có tiền, ngủ nhiều lát cũng không sao.
–Tanhaithienha–