Chương : 55
Giang Tâm Dữ mời: “Ôn Thiển, tháng sau chị kết hôn, em đến làm phù dâu cho chị đi! Đến lúc đó chị ném hoa cưới cho em!”
Hôn lễ của vợ chồng họ Từ vào ngày 5 tháng sau, ban đầu Giang Tâm Dữ muốn mời Ôn Thiển làm phù dâu cho mình, vì sau khi cô ly hôn bỏ nhà đi Ôn Thiển đã giúp đỡ cô một thời gian, con bé là bạn cũng là ân nhân của cô. Hơn nữa, nếu không có Ôn Thiển thì cô sẽ không bao giờ gặp được người đàn ông tốt như Từ Hạo Kiệt. Từ Hạo Kiệt và Cố Viêm làm bạn với nhau hơn chục năm, anh mời Cố Viêm làm phù rể cho mình. Bởi vì Cố Viêm và Ôn Thiển chia tay, sợ bọn họ xấu hổ nên anh không mời Ôn Thiển làm phù dâu. Bây giờ cả hai đã tái hợp thì không cần lo lắng gì nữa.
Ôn Thiển đồng ý: “Được!”
“Đúng rồi, tớ thông báo một chút, tiệc cưới sẽ tổ chức trong hai ngày, một ngày ở Tuệ Thành một ngày ở Thâm Thành.” Trước đó Giang Tâm Dữ không mời Ôn Thiển tham gia đoàn phù dâu, nên chỉ nói cho cô biết địa điểm và thời gian tổ chức hôn lễ ở Thâm Thành, không nói là sẽ đến Tuệ Thành.
Từ Hạo Kiệt là người Tuệ Thành, cả gia đình anh đều sống ở đó, chỉ có một mình anh làm việc ở Thâm Thành. Ba mẹ anh đều là những người có tiếng ở Tuệ Thành nên đương nhiên cũng phải tổ chức ở Tuệ Thành.
Từ Hạo Kiệt đã làm việc ở Thâm Thành nhiều năm, làm việc ở tầng cấp cao của công ty nên các mối giao thiệp đều ở đây, vì vậy không thể không tổ chức tiệc chiêu đãi đồng nghiệp và đối tác ở Thâm Thành được.
Đột nhiên Cố Viêm nói với Ôn Thiển: “Sau này chúng ta cũng tổ chức ở hai nơi đi.”
“Anh muốn về Tuệ Thành tổ chức sao?” Ôn Thiển suy nghĩ, anh cũng nên tổ chức ở Tuệ Thành, dù sao đó cũng là nơi anh lớn lên, ngoài người thân, còn có rất nhiều bạn bè.
“Không phải, là ở Giang Thành, thuận tiện cho người thân, bạn bè của em đến dự hôn lễ.”
Ôn Thiển không ngờ Cố Viêm lại cân nhắc chi tiết đến vậy.
“E hèm… Được rồi, đừng mãi nói chuyện, nhân lúc cơm còn nóng lo ăn thôi.” Từ Hạo Kiệt thúc giục, lén lút nhìn sang Giang Tâm Dữ, có thể là đang ở nhà người khác nên cô không tỏ ra có gì không ổn.
Ban đầu, hai vợ chồng dự định tổ chức tiệc ở quê quán của Giang Tâm Dữ, nhưng gia đình Giang Tâm Dữ lại không đồng ý cho lắm. Nhà họ Giang có ba cô con gái, Giang Tâm Dữ là chị cả, phía sau là hai em gái, một người hai mươi ba hai mươi bốn tuổi đang nhờ người mai mối giới thiệu đối tượng, người còn lại đang chuẩn bị tốt nghiệp năm Tư Đại học.
Địa phương nhỏ thị phị nhiều, tư duy tương đối lạc hậu, sơ khai. Người nhà cô cảm thấy chuyện Giang Tâm Dữ kết hôn lần hai không phải là chuyện quá vinh dự gì, chưa kể cô con gái thứ hai đã đến tuổi tìm đối tượng kết hôn, nếu nhà trai biết cô chị cả mới kết hôn được ba bốn năm đã nhanh chóng kết hôn lần hai thì sẽ xem con gái nhà họ Giang đáng tin cậy, liên luỵ đến chuyện hôn nhân của các cô con gái còn lại.
Ba mẹ Giang Tâm Dữ vẫn luôn sống ở một vùng nông thôn nhỏ, không học nhiều nên chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng hoành tráng nào. Họ cho rằng phụ nữ nên nghe lời gia đình chồng, và còn phải luôn làm theo.
Đoạn hôn nhân trước, Giang Tâm Dữ bị gia đình chồng ức hiếp nhưng cô không nói cho gia đình. Theo suy nghĩ của ba mẹ cô, họ nhất định sẽ giúp đỡ gia đình chồng, nói cái gì là phụ nữ thì phải nghe nhà chồng. Dù sau sau này mẹ chồng già rồi qua đời, đợi hết khổ thì sẽ không bị ức hiếp nữa. Giang Tâm Dữ bước ra khỏi vùng nông thôn đó, học tập ở thành phố lớn nên đương nhiên là không đồng ý với ý kiến của ba mẹ, lúc không còn có thể chịu đựng được nữa, cô đã đệ đơn ly hôn.
Giang Tâm Dữ ly hôn, rời khỏi nhà chồng nhưng không dám về quê, sợ rằng mình về nhà sẽ bị trách móc, cho nên mới tìm Ôn Thiển giúp đỡ.
Bây giờ cô ly hôn chưa được một năm mà đã tìm thấy tình yêu mới, lại còn đang mang thai. Thời gian quá ngắn, nói một cách khó nghe hơn là những người không biết chuyện sẽ tưởng rằng cô ngoại tình rồi bị ép đến ly hôn.
Cho nên nhà họ Giang không đồng ý tổ chức tiệc ở quê nhà.
Từ Hạo Kiệt cũng đã liên lạc rất nhiều lần, thậm chí còn đưa ra lễ hỏi Giang Tâm Dữ với giá cao để dụ dỗ, nhưng nhà họ Giang vẫn không hé răng. Anh không còn cách nào khác ngoài việc bỏ ý định tổ chức lễ cưới ở quê hương cô. Anh sợ nếu nói thêm gì nữa thì ngay cả hôn lễ ở Tuệ Thành cũng không có mặt người nhà họ Giang tham gia.
Từ Hạo Kiệt thầm nghĩ, thật may Giang Tâm Dữ đã bước ra khỏi vùng nông thôn nhỏ bé đó, không bị những suy nghĩ lạc hậu kia đầu độc. Một người phụ nữ tốt đẹp như vậy, cần phải được đàn ông thương yêu.
Sinh nhật của Cố Viêm là vào ngày 31 tháng 12, tức là đêm giao thừa.
Cố Viêm chưa bao giờ tổ chức sinh nhật, cũng như không cùng bạn bè đến một nơi đặc biệt để đếm ngược. Trước kia Ôn Thiển chưa phải là bạn gái của anh, anh lại cũng không thích những nơi sôi động nên ngày này người nào tự lo phận người nấy. Lúc trước Ôn Thiển sẽ cùng vài đồng nghiệp thân thiết đi xem đếm ngược, nhưng năm nay cô và Cố Viêm đã ở bên nhau nhau nên đương nhiên sẽ cùng nhau đón sinh nhật và giao thừa rồi.
Ôn Thiển bí mật lên kế hoạch tổ chức sinh nhật và đêm giao thừa, chuẩn bị quà sinh nhật, đặt trước nhà hàng và phòng khách sạn, nơi đó còn có thể xem được pháo hoa mừng năm mới.
Tuy nhiên đến đêm giao thừa ngày ấy, tâm trạng Cố Viêm rất tệ, mặc dù thường ngày đều mang dáng vẻ lạnh lùng nhưng dường như ngày hôm nay trông anh lại đầy tâm trạng.
Ngày mai là kỳ nghỉ Tết Dương Lịch dài ba ngày, hôm nay lại là giao thừa, công ty cho nghỉ làm sớm hơn nửa ngày. Nhưng bởi vì là ngày lễ nên cửa hàng hoa của Ôn Thiển rất đông khách, cực kỳ bận rộn. Buổi chiều Cố Viêm không có làm việc thì đến cửa hàng giúp đỡ cho cô.
Đã gần đến giờ ăn tối, Ôn Thiển và Cố Viêm rời khỏi cửa hàng hoa. Ôn Thiển muốn cho Cố Viêm một bất ngờ, lúc hai người đi tới bãi đậu xe, Ôn Thiển bước tới ghế lái, nói: “Tối nay nghe theo sự sắp xếp của em nha.”
“Sao thế?”
“Em đưa anh đến một nơi rất ngon.” Ôn Thiển đặt trước một nhà hàng nổi tiếng, rất khó đặt trước trong dịp lễ như thế này. Cô đã gọi điện đến cửa hàng liên tục mấy ngày để hỏi thăm, cuối cùng cũng có người hủy nên cô mới có cơ hội.
“Xin lỗi, Ôn Thiển, hôm nay anh không đi ăn.” Cố Viêm không ngờ rằng Ôn Thiển muốn tổ chức sinh nhật cho anh, nhưng vào ngày này, anh không có tâm trạng ăn sinh nhật hay đón giao thừa, nên chỉ có thể nói xin lỗi mà thôi.
“Hôm nay là sinh nhật của anh…” Ôn Thiển khẽ nhắc nhở thì bị anh từ chối.
Cố Viêm nói rất thản nhiên: “Anh biết, nhưng đêm nay không có gì để chúc mừng cả.”
“Ừ…” Ôn Thiển không biết tại sao anh lại như vậy, hôm nay có vẻ tâm trạng anh không tốt, cực kỳ sa sút.
Cuối cùng, Cố Viêm vẫn lái xe về nhà.
Ôn Thiển nghĩ hôm nay không cần về nấu cơm nên không mua trước thức ăn, lúc trở về nhà thì đã lỡ giờ đi chợ rồi. Nghe nói người dân Tuệ Thành thường ăn mì trường thọ trong ngày sinh nhật của họ, ở nhà lại không có mì trường thọ nên Ôn Thiển tuỳ tiện nấu mì sợi, chiên hai cái trứng gà, đây là bữa tối cho hai người họ.
Ôn Thiển nhớ trước kia cô từng trải qua đêm giao thừa với bạn bè, bữa tối ăn rất thịnh soạn. Đúng như tên gọi, trong ngày cuối cùng của năm cần phải ăn ngon một chút.
Bữa cơm cuối năm năm nay là bữa ăn đơn giản ở nhà.
Hôm nay Cố Viêm rất không bình thường, hoàn toàn khác với mọi khi, anh không xem TV, đọc báo hay trò chuyện với cô mà ngồi một mình trên ghế sô pha trong phòng khách.
Bầu không khí quá mức ngột ngạt nên Ôn Thiển muốn tìm việc gì đó để làm, nhưng lại sợ quấy rầy đến anh.
Đột nhiên Cố Viêm nói: “Ôn Thiển, lại đây.”
Ôn Thiển ngoan ngoãn ngồi bên cạnh anh.
Cố Viêm đưa tay kéo Ôn Thiển ngồi trên đùi mình, hai người đối mặt với nhau rồi ôm lấy nhau.
“Cố Viêm?”
“Cứ như vậy, được không?”
Trông anh có vẻ rất mẫn cảm và bất an, Ôn Thiển không nói gì, mặc cho anh ôm.
Một giờ, hai giờ, ba giờ…
Ôm nhau rất lâu thì bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng pháo hoa ầm ĩ.
0 giờ, một năm mới đã đến.
Lúc này Cố Viêm mới buông ra, anh nói: “Ôn Thiển, em phải giữ gìn sức khỏe, ở bên anh thật lâu, thật lâu, biết không?”
Giống như một già nói về những chủ đề cũ rích, và cũng lại như một đứa trẻ ngồi năn nỉ như thế.
Ôn Thiển cũng đoán được sơ sơ là chuyện gì, đó có thể là liên quan đến mẹ anh, mỗi lần gặp chuyện của mẹ anh, anh đều trở nên ưu sầu đa cảm như vậy.
Ôn Thiển đồng ý: “Được! Em sẽ ở bên anh thật lâu, thật lâu.”
Cố Viêm lấy áo khoác trên ghế sô pha, khoác lên người Ôn Thiển rồi nói: “Chúng ta ra ngoài xem pháo hoa đi.”
Khu chung cư nơi Cố Viêm sống nằm cạnh sông và ban công nhà anh hướng ra phía sông. Hôm nay thành phố có bắn pháo hoa, vừa mới qua ngày mới đã nở rộ bên bờ sông. Anh ôm Ôn Thiển đi ra ban công, mở cửa kính rồi đi ra ngoài.
Đêm rất lạnh, gió lạnh phả vào mặt, Cố Viêm ôm chặt người kia vào lòng, dùng ngực mình sưởi ấm cho cô.
“Đẹp quá!” Ôn Thiển nhìn về hướng có pháo hoa, sau đó quay đầu nói với Cố Viêm: “Chúc mừng năm mới!
Cố Viêm ngừng lại rồi đáp: “Chúc mừng năm mới!”
Năm đó, mẹ anh nằm viện tĩnh dưỡng, cuối cùng cũng không trụ qua được đêm giao thừa, ba anh lại đi công tác không có ở Tuệ Thành. Một năm mới, Cố Viêm lẻ loi trơ trọi ở bệnh viện một mình.
Từ đó về sau, anh không còn tổ chức sinh nhật và đón giao thừa nữa.
Ở nhà một mình, chẳng nghĩ ngợi gì, chỉ biết lặng lẽ ngẩn người.
Cố Viêm cúi đầu hôn lên trán cô, nói: “Nhớ kỹ những gì em đã hứa với anh.”
Cả đời ở bên anh.
Hôn lễ của Từ Hạo Kiệt diễn ra vào ngày 5, dù là kỳ nghỉ Tết nhưng Cố Viêm và Ôn Thiển cũng không hề nhàn rỗi, bởi vì họ là phù rể và phù dâu. Họ phải trang trí phòng cưới, ghi nhớ quy trình lễ cưới để đảm bảo nó được diễn ra suôn sẻ.
Quê nhà của Giang Tâm Dữ cách Tuệ Thành khá xa nên cô xuất giá tại phòng khách sạn. Người thân bên phía Giang Tâm Dữ không nhiều, chỉ có ba mẹ và hai cô em gái, còn lại là bạn bè và bạn học, về phần đồng nghiệp thì sẽ tổ chức tiệc ở Thâm Thành.
Giang Tâm Dữ đã mang thai được bốn tháng, bụng dưới hơi phồng lên, mặc váy cưới vào cũng không thể nhận ra là đang mang thai. Ôn Thiển đi cùng Giang Tâm Dữ về nhà chồng cả một ngày, sau đó đến yến tiệc ở khách sạn, đứng ngoài cửa đón khách.
“Tâm Dữ, con vào nghỉ ngơi trước đi, chỗ này có mọi người là được rồi.” Mẹ Từ thương con dâu đã mang thai lại còn phải đứng ngoài cửa đón khánh, sợ thai phụ bị lạnh nên bà để cô vào trước.
Giang Tâm Dữ đáp: “Vâng, mẹ.”
Ôn Thiển và em gái thứ hai Giang Tâm Nghiên đưa Giang Tâm Dữ về phòng nghỉ ngơi, trên đường về phòng nghỉ, Ôn Thiển nói: “Mẹ của Từ Hạo Kiệt đối xử với chị thật tốt.”
“Đúng vậy.” Giang Tâm Dữ cười đáp: “Mẹ chồng nói bà luôn muốn có con gái, nhưng việc kế hoạch hóa gia đình ở thành phố lớn kiểm soát rất chặt chẽ nên bà không dám sinh nhiều, bây giờ bà thương chị như là con gái ruột của mình vậy.”
Giang Tâm Nghiên ở bên cạnh nghe xong cũng không cảm nhận được gì, tại sao Giang Tâm Dữ đã lớn tuổi lại còn từng ly hôn thế mà vẫn tìm được nhà chồng tốt đến như vậy. Chồng là quản lý tầng cấp cao của công ty lớn, đẹp trai, giàu có, lại là lần đầu tiên kết hôn. Đáng thương cho cô ta phải xem mắt nơi nông thôn, hầu hết những người được mai mối giới thiệu đều vớ va vớ vẩn, trông dáng dấp đẹp mắt thì nhà lại nghèo, hoặc là người đó rất phá phách.
Đến phòng nghỉ ngơi, Ôn Thiển rót cho Giang Tâm Dữ một ly nước, vừa định đưa qua thì đã nghe thấy Giang Tâm Nghiên nói: “Chị, phù rể bên phía anh rể trông rất có tiền, chị bảo anh rể giới thiệu cho em đi!”
Giang Tâm Dữ bị em gái làm cho hoảng sợ, huống chi Ôn Thiển cũng có ở đây, nghe được thì thật xấu hổ làm sao. Cô nói: “Em đang nói cái gì vậy, phù rể đó là bạn trai của Ôn Thiển.”
Giang Tâm Nghiên và Ôn Thiển chỉ mới quen biết từ tối qua, bởi vì Ôn Thiển là phù dâu nên tiếp xúc với con gái nhà họ Giang khá nhiều, hai người lại cách nhau một tuổi nên xem như cũng ăn ý.
Giang Tâm Dữ nhìn về phía Ôn Thiển, xinh đẹp nhưng chiều cao và dáng người thì như một đứa trẻ. Nhà họ Giang tuy xuất thân từ nông thôn nhưng ba chị em họ đều cao ráo xinh đẹp mọng nước.
Nhưng trong ba chị em, chỉ có Giang Tâm Dữ là có thành tích tốt, được đến thành phố lớn học tập. Hai cô em gái còn lại thành tích không tốt nên chỉ có thể đi học ở thành phố nhỏ lạc hậu. Sau khi tốt nghiệp, rất khó để cạnh tranh với học sinh ở các thành phố lớn nên cuối cùng trở về quê nhà thi công chức.
Nhìn Ôn Thiển và Giang Tâm Dữ, Giang Tâm Nghiên chỉ có thể hối hận, sớm biết như vậy cô cũng lên thành phố tìm việc. Giang Tâm Dữ và Ôn Thiển, một người phụ nữ đã ly hôn và một người phụ nữ trông rất bình thường, đã tìm được một người chồng/bạn trai giàu có đẹp trai.
Giang Tâm Nghiên nói: “Chị, năm sau em muốn đến Thâm Thành tìm việc.”
“Hả?” Giang Tâm Dữ cực kỳ kinh ngạc, cô nói: “Làm công chức ở quê không tốt sao?
Giang Tâm Nghiên chán ghét nói: “Có gì tốt đâu? Lương không nhiều bằng ở thành phố lớn. Hơn nữa, mười người đàn ông thì có chín người gia trưởng, không tôn trọng phụ nữ chút nào. Em muốn đến thành phố lớn làm việc và tìm một người đàn ông tốt.”
“Thành phố lớn cũng chưa chắc tốt đến vậy…” Giang Tâm Dữ đang chân thành thuyết phục, chồng cũ của cô cũng lớn lên ở thành phố lớn, vừa gia trưởng lại vừa là ‘con trai cưng của mẹ’.
Giang Tâm Nghiên bỏ ngoài tai lời của Giang Tâm Dữ, dù sao cô ta cảm thấy mình còn trẻ, nhan sắc cũng không tồi, tin rằng mình có thể tìm được ‘con rùa vàng’ trong một thành phố lớn.
Giang Tâm Dữ cầm ly nước Ôn Thiển đưa tới, nhìn cô cười miễn cưỡng. Em gái cô còn trẻ, chưa trải sự đời nên tất nhiên không biết Giang Tâm Dữ như thế nào mới có được ngày hôm nay.
Hôn lễ của vợ chồng họ Từ vào ngày 5 tháng sau, ban đầu Giang Tâm Dữ muốn mời Ôn Thiển làm phù dâu cho mình, vì sau khi cô ly hôn bỏ nhà đi Ôn Thiển đã giúp đỡ cô một thời gian, con bé là bạn cũng là ân nhân của cô. Hơn nữa, nếu không có Ôn Thiển thì cô sẽ không bao giờ gặp được người đàn ông tốt như Từ Hạo Kiệt. Từ Hạo Kiệt và Cố Viêm làm bạn với nhau hơn chục năm, anh mời Cố Viêm làm phù rể cho mình. Bởi vì Cố Viêm và Ôn Thiển chia tay, sợ bọn họ xấu hổ nên anh không mời Ôn Thiển làm phù dâu. Bây giờ cả hai đã tái hợp thì không cần lo lắng gì nữa.
Ôn Thiển đồng ý: “Được!”
“Đúng rồi, tớ thông báo một chút, tiệc cưới sẽ tổ chức trong hai ngày, một ngày ở Tuệ Thành một ngày ở Thâm Thành.” Trước đó Giang Tâm Dữ không mời Ôn Thiển tham gia đoàn phù dâu, nên chỉ nói cho cô biết địa điểm và thời gian tổ chức hôn lễ ở Thâm Thành, không nói là sẽ đến Tuệ Thành.
Từ Hạo Kiệt là người Tuệ Thành, cả gia đình anh đều sống ở đó, chỉ có một mình anh làm việc ở Thâm Thành. Ba mẹ anh đều là những người có tiếng ở Tuệ Thành nên đương nhiên cũng phải tổ chức ở Tuệ Thành.
Từ Hạo Kiệt đã làm việc ở Thâm Thành nhiều năm, làm việc ở tầng cấp cao của công ty nên các mối giao thiệp đều ở đây, vì vậy không thể không tổ chức tiệc chiêu đãi đồng nghiệp và đối tác ở Thâm Thành được.
Đột nhiên Cố Viêm nói với Ôn Thiển: “Sau này chúng ta cũng tổ chức ở hai nơi đi.”
“Anh muốn về Tuệ Thành tổ chức sao?” Ôn Thiển suy nghĩ, anh cũng nên tổ chức ở Tuệ Thành, dù sao đó cũng là nơi anh lớn lên, ngoài người thân, còn có rất nhiều bạn bè.
“Không phải, là ở Giang Thành, thuận tiện cho người thân, bạn bè của em đến dự hôn lễ.”
Ôn Thiển không ngờ Cố Viêm lại cân nhắc chi tiết đến vậy.
“E hèm… Được rồi, đừng mãi nói chuyện, nhân lúc cơm còn nóng lo ăn thôi.” Từ Hạo Kiệt thúc giục, lén lút nhìn sang Giang Tâm Dữ, có thể là đang ở nhà người khác nên cô không tỏ ra có gì không ổn.
Ban đầu, hai vợ chồng dự định tổ chức tiệc ở quê quán của Giang Tâm Dữ, nhưng gia đình Giang Tâm Dữ lại không đồng ý cho lắm. Nhà họ Giang có ba cô con gái, Giang Tâm Dữ là chị cả, phía sau là hai em gái, một người hai mươi ba hai mươi bốn tuổi đang nhờ người mai mối giới thiệu đối tượng, người còn lại đang chuẩn bị tốt nghiệp năm Tư Đại học.
Địa phương nhỏ thị phị nhiều, tư duy tương đối lạc hậu, sơ khai. Người nhà cô cảm thấy chuyện Giang Tâm Dữ kết hôn lần hai không phải là chuyện quá vinh dự gì, chưa kể cô con gái thứ hai đã đến tuổi tìm đối tượng kết hôn, nếu nhà trai biết cô chị cả mới kết hôn được ba bốn năm đã nhanh chóng kết hôn lần hai thì sẽ xem con gái nhà họ Giang đáng tin cậy, liên luỵ đến chuyện hôn nhân của các cô con gái còn lại.
Ba mẹ Giang Tâm Dữ vẫn luôn sống ở một vùng nông thôn nhỏ, không học nhiều nên chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng hoành tráng nào. Họ cho rằng phụ nữ nên nghe lời gia đình chồng, và còn phải luôn làm theo.
Đoạn hôn nhân trước, Giang Tâm Dữ bị gia đình chồng ức hiếp nhưng cô không nói cho gia đình. Theo suy nghĩ của ba mẹ cô, họ nhất định sẽ giúp đỡ gia đình chồng, nói cái gì là phụ nữ thì phải nghe nhà chồng. Dù sau sau này mẹ chồng già rồi qua đời, đợi hết khổ thì sẽ không bị ức hiếp nữa. Giang Tâm Dữ bước ra khỏi vùng nông thôn đó, học tập ở thành phố lớn nên đương nhiên là không đồng ý với ý kiến của ba mẹ, lúc không còn có thể chịu đựng được nữa, cô đã đệ đơn ly hôn.
Giang Tâm Dữ ly hôn, rời khỏi nhà chồng nhưng không dám về quê, sợ rằng mình về nhà sẽ bị trách móc, cho nên mới tìm Ôn Thiển giúp đỡ.
Bây giờ cô ly hôn chưa được một năm mà đã tìm thấy tình yêu mới, lại còn đang mang thai. Thời gian quá ngắn, nói một cách khó nghe hơn là những người không biết chuyện sẽ tưởng rằng cô ngoại tình rồi bị ép đến ly hôn.
Cho nên nhà họ Giang không đồng ý tổ chức tiệc ở quê nhà.
Từ Hạo Kiệt cũng đã liên lạc rất nhiều lần, thậm chí còn đưa ra lễ hỏi Giang Tâm Dữ với giá cao để dụ dỗ, nhưng nhà họ Giang vẫn không hé răng. Anh không còn cách nào khác ngoài việc bỏ ý định tổ chức lễ cưới ở quê hương cô. Anh sợ nếu nói thêm gì nữa thì ngay cả hôn lễ ở Tuệ Thành cũng không có mặt người nhà họ Giang tham gia.
Từ Hạo Kiệt thầm nghĩ, thật may Giang Tâm Dữ đã bước ra khỏi vùng nông thôn nhỏ bé đó, không bị những suy nghĩ lạc hậu kia đầu độc. Một người phụ nữ tốt đẹp như vậy, cần phải được đàn ông thương yêu.
Sinh nhật của Cố Viêm là vào ngày 31 tháng 12, tức là đêm giao thừa.
Cố Viêm chưa bao giờ tổ chức sinh nhật, cũng như không cùng bạn bè đến một nơi đặc biệt để đếm ngược. Trước kia Ôn Thiển chưa phải là bạn gái của anh, anh lại cũng không thích những nơi sôi động nên ngày này người nào tự lo phận người nấy. Lúc trước Ôn Thiển sẽ cùng vài đồng nghiệp thân thiết đi xem đếm ngược, nhưng năm nay cô và Cố Viêm đã ở bên nhau nhau nên đương nhiên sẽ cùng nhau đón sinh nhật và giao thừa rồi.
Ôn Thiển bí mật lên kế hoạch tổ chức sinh nhật và đêm giao thừa, chuẩn bị quà sinh nhật, đặt trước nhà hàng và phòng khách sạn, nơi đó còn có thể xem được pháo hoa mừng năm mới.
Tuy nhiên đến đêm giao thừa ngày ấy, tâm trạng Cố Viêm rất tệ, mặc dù thường ngày đều mang dáng vẻ lạnh lùng nhưng dường như ngày hôm nay trông anh lại đầy tâm trạng.
Ngày mai là kỳ nghỉ Tết Dương Lịch dài ba ngày, hôm nay lại là giao thừa, công ty cho nghỉ làm sớm hơn nửa ngày. Nhưng bởi vì là ngày lễ nên cửa hàng hoa của Ôn Thiển rất đông khách, cực kỳ bận rộn. Buổi chiều Cố Viêm không có làm việc thì đến cửa hàng giúp đỡ cho cô.
Đã gần đến giờ ăn tối, Ôn Thiển và Cố Viêm rời khỏi cửa hàng hoa. Ôn Thiển muốn cho Cố Viêm một bất ngờ, lúc hai người đi tới bãi đậu xe, Ôn Thiển bước tới ghế lái, nói: “Tối nay nghe theo sự sắp xếp của em nha.”
“Sao thế?”
“Em đưa anh đến một nơi rất ngon.” Ôn Thiển đặt trước một nhà hàng nổi tiếng, rất khó đặt trước trong dịp lễ như thế này. Cô đã gọi điện đến cửa hàng liên tục mấy ngày để hỏi thăm, cuối cùng cũng có người hủy nên cô mới có cơ hội.
“Xin lỗi, Ôn Thiển, hôm nay anh không đi ăn.” Cố Viêm không ngờ rằng Ôn Thiển muốn tổ chức sinh nhật cho anh, nhưng vào ngày này, anh không có tâm trạng ăn sinh nhật hay đón giao thừa, nên chỉ có thể nói xin lỗi mà thôi.
“Hôm nay là sinh nhật của anh…” Ôn Thiển khẽ nhắc nhở thì bị anh từ chối.
Cố Viêm nói rất thản nhiên: “Anh biết, nhưng đêm nay không có gì để chúc mừng cả.”
“Ừ…” Ôn Thiển không biết tại sao anh lại như vậy, hôm nay có vẻ tâm trạng anh không tốt, cực kỳ sa sút.
Cuối cùng, Cố Viêm vẫn lái xe về nhà.
Ôn Thiển nghĩ hôm nay không cần về nấu cơm nên không mua trước thức ăn, lúc trở về nhà thì đã lỡ giờ đi chợ rồi. Nghe nói người dân Tuệ Thành thường ăn mì trường thọ trong ngày sinh nhật của họ, ở nhà lại không có mì trường thọ nên Ôn Thiển tuỳ tiện nấu mì sợi, chiên hai cái trứng gà, đây là bữa tối cho hai người họ.
Ôn Thiển nhớ trước kia cô từng trải qua đêm giao thừa với bạn bè, bữa tối ăn rất thịnh soạn. Đúng như tên gọi, trong ngày cuối cùng của năm cần phải ăn ngon một chút.
Bữa cơm cuối năm năm nay là bữa ăn đơn giản ở nhà.
Hôm nay Cố Viêm rất không bình thường, hoàn toàn khác với mọi khi, anh không xem TV, đọc báo hay trò chuyện với cô mà ngồi một mình trên ghế sô pha trong phòng khách.
Bầu không khí quá mức ngột ngạt nên Ôn Thiển muốn tìm việc gì đó để làm, nhưng lại sợ quấy rầy đến anh.
Đột nhiên Cố Viêm nói: “Ôn Thiển, lại đây.”
Ôn Thiển ngoan ngoãn ngồi bên cạnh anh.
Cố Viêm đưa tay kéo Ôn Thiển ngồi trên đùi mình, hai người đối mặt với nhau rồi ôm lấy nhau.
“Cố Viêm?”
“Cứ như vậy, được không?”
Trông anh có vẻ rất mẫn cảm và bất an, Ôn Thiển không nói gì, mặc cho anh ôm.
Một giờ, hai giờ, ba giờ…
Ôm nhau rất lâu thì bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng pháo hoa ầm ĩ.
0 giờ, một năm mới đã đến.
Lúc này Cố Viêm mới buông ra, anh nói: “Ôn Thiển, em phải giữ gìn sức khỏe, ở bên anh thật lâu, thật lâu, biết không?”
Giống như một già nói về những chủ đề cũ rích, và cũng lại như một đứa trẻ ngồi năn nỉ như thế.
Ôn Thiển cũng đoán được sơ sơ là chuyện gì, đó có thể là liên quan đến mẹ anh, mỗi lần gặp chuyện của mẹ anh, anh đều trở nên ưu sầu đa cảm như vậy.
Ôn Thiển đồng ý: “Được! Em sẽ ở bên anh thật lâu, thật lâu.”
Cố Viêm lấy áo khoác trên ghế sô pha, khoác lên người Ôn Thiển rồi nói: “Chúng ta ra ngoài xem pháo hoa đi.”
Khu chung cư nơi Cố Viêm sống nằm cạnh sông và ban công nhà anh hướng ra phía sông. Hôm nay thành phố có bắn pháo hoa, vừa mới qua ngày mới đã nở rộ bên bờ sông. Anh ôm Ôn Thiển đi ra ban công, mở cửa kính rồi đi ra ngoài.
Đêm rất lạnh, gió lạnh phả vào mặt, Cố Viêm ôm chặt người kia vào lòng, dùng ngực mình sưởi ấm cho cô.
“Đẹp quá!” Ôn Thiển nhìn về hướng có pháo hoa, sau đó quay đầu nói với Cố Viêm: “Chúc mừng năm mới!
Cố Viêm ngừng lại rồi đáp: “Chúc mừng năm mới!”
Năm đó, mẹ anh nằm viện tĩnh dưỡng, cuối cùng cũng không trụ qua được đêm giao thừa, ba anh lại đi công tác không có ở Tuệ Thành. Một năm mới, Cố Viêm lẻ loi trơ trọi ở bệnh viện một mình.
Từ đó về sau, anh không còn tổ chức sinh nhật và đón giao thừa nữa.
Ở nhà một mình, chẳng nghĩ ngợi gì, chỉ biết lặng lẽ ngẩn người.
Cố Viêm cúi đầu hôn lên trán cô, nói: “Nhớ kỹ những gì em đã hứa với anh.”
Cả đời ở bên anh.
Hôn lễ của Từ Hạo Kiệt diễn ra vào ngày 5, dù là kỳ nghỉ Tết nhưng Cố Viêm và Ôn Thiển cũng không hề nhàn rỗi, bởi vì họ là phù rể và phù dâu. Họ phải trang trí phòng cưới, ghi nhớ quy trình lễ cưới để đảm bảo nó được diễn ra suôn sẻ.
Quê nhà của Giang Tâm Dữ cách Tuệ Thành khá xa nên cô xuất giá tại phòng khách sạn. Người thân bên phía Giang Tâm Dữ không nhiều, chỉ có ba mẹ và hai cô em gái, còn lại là bạn bè và bạn học, về phần đồng nghiệp thì sẽ tổ chức tiệc ở Thâm Thành.
Giang Tâm Dữ đã mang thai được bốn tháng, bụng dưới hơi phồng lên, mặc váy cưới vào cũng không thể nhận ra là đang mang thai. Ôn Thiển đi cùng Giang Tâm Dữ về nhà chồng cả một ngày, sau đó đến yến tiệc ở khách sạn, đứng ngoài cửa đón khách.
“Tâm Dữ, con vào nghỉ ngơi trước đi, chỗ này có mọi người là được rồi.” Mẹ Từ thương con dâu đã mang thai lại còn phải đứng ngoài cửa đón khánh, sợ thai phụ bị lạnh nên bà để cô vào trước.
Giang Tâm Dữ đáp: “Vâng, mẹ.”
Ôn Thiển và em gái thứ hai Giang Tâm Nghiên đưa Giang Tâm Dữ về phòng nghỉ ngơi, trên đường về phòng nghỉ, Ôn Thiển nói: “Mẹ của Từ Hạo Kiệt đối xử với chị thật tốt.”
“Đúng vậy.” Giang Tâm Dữ cười đáp: “Mẹ chồng nói bà luôn muốn có con gái, nhưng việc kế hoạch hóa gia đình ở thành phố lớn kiểm soát rất chặt chẽ nên bà không dám sinh nhiều, bây giờ bà thương chị như là con gái ruột của mình vậy.”
Giang Tâm Nghiên ở bên cạnh nghe xong cũng không cảm nhận được gì, tại sao Giang Tâm Dữ đã lớn tuổi lại còn từng ly hôn thế mà vẫn tìm được nhà chồng tốt đến như vậy. Chồng là quản lý tầng cấp cao của công ty lớn, đẹp trai, giàu có, lại là lần đầu tiên kết hôn. Đáng thương cho cô ta phải xem mắt nơi nông thôn, hầu hết những người được mai mối giới thiệu đều vớ va vớ vẩn, trông dáng dấp đẹp mắt thì nhà lại nghèo, hoặc là người đó rất phá phách.
Đến phòng nghỉ ngơi, Ôn Thiển rót cho Giang Tâm Dữ một ly nước, vừa định đưa qua thì đã nghe thấy Giang Tâm Nghiên nói: “Chị, phù rể bên phía anh rể trông rất có tiền, chị bảo anh rể giới thiệu cho em đi!”
Giang Tâm Dữ bị em gái làm cho hoảng sợ, huống chi Ôn Thiển cũng có ở đây, nghe được thì thật xấu hổ làm sao. Cô nói: “Em đang nói cái gì vậy, phù rể đó là bạn trai của Ôn Thiển.”
Giang Tâm Nghiên và Ôn Thiển chỉ mới quen biết từ tối qua, bởi vì Ôn Thiển là phù dâu nên tiếp xúc với con gái nhà họ Giang khá nhiều, hai người lại cách nhau một tuổi nên xem như cũng ăn ý.
Giang Tâm Dữ nhìn về phía Ôn Thiển, xinh đẹp nhưng chiều cao và dáng người thì như một đứa trẻ. Nhà họ Giang tuy xuất thân từ nông thôn nhưng ba chị em họ đều cao ráo xinh đẹp mọng nước.
Nhưng trong ba chị em, chỉ có Giang Tâm Dữ là có thành tích tốt, được đến thành phố lớn học tập. Hai cô em gái còn lại thành tích không tốt nên chỉ có thể đi học ở thành phố nhỏ lạc hậu. Sau khi tốt nghiệp, rất khó để cạnh tranh với học sinh ở các thành phố lớn nên cuối cùng trở về quê nhà thi công chức.
Nhìn Ôn Thiển và Giang Tâm Dữ, Giang Tâm Nghiên chỉ có thể hối hận, sớm biết như vậy cô cũng lên thành phố tìm việc. Giang Tâm Dữ và Ôn Thiển, một người phụ nữ đã ly hôn và một người phụ nữ trông rất bình thường, đã tìm được một người chồng/bạn trai giàu có đẹp trai.
Giang Tâm Nghiên nói: “Chị, năm sau em muốn đến Thâm Thành tìm việc.”
“Hả?” Giang Tâm Dữ cực kỳ kinh ngạc, cô nói: “Làm công chức ở quê không tốt sao?
Giang Tâm Nghiên chán ghét nói: “Có gì tốt đâu? Lương không nhiều bằng ở thành phố lớn. Hơn nữa, mười người đàn ông thì có chín người gia trưởng, không tôn trọng phụ nữ chút nào. Em muốn đến thành phố lớn làm việc và tìm một người đàn ông tốt.”
“Thành phố lớn cũng chưa chắc tốt đến vậy…” Giang Tâm Dữ đang chân thành thuyết phục, chồng cũ của cô cũng lớn lên ở thành phố lớn, vừa gia trưởng lại vừa là ‘con trai cưng của mẹ’.
Giang Tâm Nghiên bỏ ngoài tai lời của Giang Tâm Dữ, dù sao cô ta cảm thấy mình còn trẻ, nhan sắc cũng không tồi, tin rằng mình có thể tìm được ‘con rùa vàng’ trong một thành phố lớn.
Giang Tâm Dữ cầm ly nước Ôn Thiển đưa tới, nhìn cô cười miễn cưỡng. Em gái cô còn trẻ, chưa trải sự đời nên tất nhiên không biết Giang Tâm Dữ như thế nào mới có được ngày hôm nay.