Chương : 49
Cuối cùng, Ôn Thiển cũng đồng ý đi với Cố Viêm đến tiệc sinh nhật của dượng anh. Bữa tiệc diễn ra vào buổi tối, buổi sáng lúc ra ngoài Ôn Thiển bộ trang phục thường ngày đi làm, rồi mang theo một bộ váy sang trọng để tối đi dự tiệc.
Trên đường đến bữa tiệc, Ôn Thiển vẫn luôn nghĩ đây chỉ là bữa liên hoan bình thường của một gia đình, cho đến khi cô đi theo Cố Viêm vào hiện trường buổi tiệc trong khách sạn năm sao mới biết được đây là một bữa tiệc sinh nhật có quy mô lớn. Khách mời có người thân, bạn bè và đối tác kinh doanh.
Mỗi người phụ nữ đều ăn mặc tỉ mỉ, váy áo lộng lẫy và trang điểm tinh tế đến đây.
Cũng đúng, dượng của Cố Viêm, Hoàng Hâm Hoa là một doanh nhân giàu có quyền lực thì tiệc sinh nhật thế này như là buổi tụ họp nho nhỏ.
Chỉ là Ôn Thiển mặc bộ váy trắng này trông khá lạc điệu. Cô kéo tay áo vest của Cố Viêm đang đứng bên cạnh, hỏi: “Sao anh không nói cho em biết buổi tiệc này cần mặc lễ phục?”
Cố Viêm cúi đầu nhìn chiếc váy trắng của cô, khá trang nhã, không quá rực rỡ mà cũng không bất lịch sự. Anh hỏi: “Đây không phải lễ phục hả? Anh còn tưởng rằng là lễ phục đấy.”
Ôn Thiển: “…”
Bạch Hoa đang chào hỏi khách khứa thì nhìn thấy Cố Viêm và Ôn Thiển đi tới, sau khi trò chuyện với khách xong, bà nhanh chóng đi qua chào hỏi: “Cố Viêm, Ôn Thiển, cuối cùng hai con cũng đến, dì đã đợi tụi con lâu rồi.”
Cố Viêm đáp: “Buổi chiều con có việc nên không thể đến sớm được, khiến dì lo lắng rồi ạ.”
“Công việc quan trọng hơn.” Bạch Hoa giơ tay vỗ vào tay của Cố Viêm, sau đó nắm tay Ôn Thiển nói: “Ôn Thiển, đã lâu dì không gặp con.”
Ôn Thiển lễ phép nói: “Gần đây con khá bận nên chưa đến thăm dì được.”
“Không sao, không sao, người trẻ tuổi công việc là quan trọng nhất.” Bạch Hoa vô tình nắm được cánh tay Ôn Thiển, cảm thấy cực kỳ mảnh mai thì quan tâm nói: “Ôi, sao con gầy vậy? Phải thường xuyên ăn uống đầy đủ, biết không con?”
Ôn Thiển gật đầu: “Vâng ạ, cảm ơn dì lớn đã quan tâm.”
Cố Viêm gặp được vài đồng nghiệp, cần phải giao tiếp một chút, nhưng không tiện mang theo Ôn Thiển nên anh nói: “Em tìm một chỗ ngồi ăn đi, anh đến nói chuyện với họ một lát!”
Đã đến giờ ăn tối, Ôn Thiển cũng đang rất đói, đồng ý đáp: “Ừ.”
Đột nhiên Cố Viêm cúi người hôn lên trán cô, dịu dàng nói: “Anh sẽ sớm quay lại tìm em.”
Ôn Thiển nhìn bóng lưng anh rời đi, cũng không biết anh học được từ đâu mà khiến cô bối rối, khó có thể giữ vững tâm trí của mình.
Bữa tiệc này theo hình thức tiệc đứng, Ôn Thiển cầm đĩa đến quầy thức ăn chọn món, sau đó tìm một bàn ăn không ai rồi ngồi xuống bắt đầu ăn.
“Chỗ này có ai ngồi không?” Một giọng nam mạnh mẽ có sức hút vang lên hỏi Ôn Thiển đang cúi đầu ăn cơm.
Ôn Thiển ngẩng đầu lên, đó là một người đàn ông trẻ tuổi, trên tay đang cầm một đĩa thức ăn, ngoại hình không nổi bật nhưng cao tầm 180cm, mặc bộ vest trông như một người mẫu nam quốc tế.
Ôn Thiển không nghĩ nhiều, đáp: “Không có ai.”
Người đàn ông hỏi: “Tôi có thể ngồi đây không?”
Hầu hết những người tới nơi này đều là muốn giao du mưu cầu danh lợi, cũng không ăn nhiều, chung quanh chỗ Ôn Thiển ngồi có rất nhiều bàn trống nên cô thật sự không biết tại sao người đàn ông này lại muốn ngồi ở đây.
Nhưng mà cô chỉ đến đây dự tiệc, không phải người chủ trì nên cô không có quyền yêu cầu người khác ngồi đâu, cô nói: “Có thể.”
Người đàn ông đặt đĩa thức ăn lên bàn, không chút hấp tấp ngồi xuống đối diện với Ôn Thiển, người ngoài còn sẽ cho rằng họ có quen biết nhau.
Ôn Thiển cúi đầu ăn, hôm nay khách sạn cung cấp hải sản và sashimi rất tươi, nhưng trong hoàn cảnh đặc biệt này cô không thể ăn được. Nhất là Cố Viêm vẫn đang ở đây, nếu bị anh nhìn thấy thì e là sẽ cằn nhằn cho xem.
Thật ra sau khi chia tay, Cố Viêm không thể quan tâm đến cô được nữa, nhưng trong tiềm thức cô vẫn cảm thấy nếu bị anh nhìn thấy thì anh nhất định sẽ không vui. Thói quen như thế thật đáng sợ, nếu hôm nay anh không có mặt ở đây thì có thể cô sẽ ăn trộm hai ba lát cá hồi sống rồi.
“Cô đến từ công ty nào?”
Vốn dĩ Ôn Thiển muốn yên lặng ăn cơm, nhưng người nọ lại đột nhiên hỏi cô.
“Tôi đến đây với bạn.” Ôn Thiển không thích đến những nơi như vậy, nhưng Cố Viêm vẫn không thú nhận chuyện đã chia tay với Bạch Hoa, còn bảo Ôn Thiển đến gặp Bạch Hoa, kẻo lại khiến người lớn vì anh lo lắng.
Người đàn ông lại hỏi: “Bạn của cô là nam hay là nữ?”
Đàn ông mặc những bộ vest rất đắt tiền, đồng hồ họ đeo cũng là phiên bản giới hạn của một thương hiệu nổi tiếng nào đó, giọng điệu nói chuyện cũng rất cứng rắn, có thể thấy được anh ta là một người giàu có.
Nhưng Ôn Thiển không chấp nhận được việc một người xa lạ lại tò mò đặt vấn đề với cô như thế, người đàn ông này còn chưa tự giới thiệu bản thân mình mà đã hỏi cô. Ôn Thiển thực sự không muốn nói chuyện với loại người này, vì không cảm nhận được chút tôn trọng nào từ họ.
Ôn Thiển cầm khăn ăn lau miệng rồi nhàn nhạt hỏi: “Chào anh, tôi không quen biết anh, có phải anh tò mò quá rồi không?”
“Cô không biết tôi sao? Tôi vừa mới lên sân khấu tự giới thiệu đấy.”
Ôn Thiển nói: “Tôi đến muộn nên không thấy.”
“Tôi tên là Hoàng Thịnh, là con trai của người chủ trì bữa tiệc sinh nhật này Hoàng Hâm Hoa, mới đi du học ở Mỹ về.” Hoàng Thịnh trịnh trọng giới thiệu về mình.
Ôn Thiển lãnh đạm nói: “Ồ.”
Hoàng Thịnh trông rất bình thường, không có gì nổi bật, nhưng dáng người và cách ăn mặc không tồi. Phụ nữ ngày nay thích đàn ông đẹp trai và hầu hết thờ ơ với những người đàn ông có vẻ ngoài bình thường, thế nhưng anh ta còn có người ba giàu có. Chỉ cần nói ra tên ba mình thì đa phần sẽ thay đổi thái độ với anh ta. Một vài người rất chủ động, một số còn lại chỉ đẩy đưa một chút…
Tuy nhiên anh ta chưa từng gặp người nào với dáng vẻ thờ ơ như Ôn Thiển.
Chẳng lẽ là tiểu thư nhà giàu nào đó?
Hoàng Thịnh nhìn cách Ôn Thiển ăn mặc, chỉ là bộ váy bình thường, thậm chí không phải là lễ phục, giống như một cô bé lọ lem lạc vào chốn xa hoa. Khuôn mặt xinh đẹp nhưng dáng người gầy gò, trước mặt một con người cao 180cm như anh thì trông cô như một cô nàng lolita. Nhà Hoàng Thịnh có tiền, tất cả mỹ nhân mà anh ta từng hẹn hò, có kiểu mạnh mẽ sắc sảo, gợi cảm như mèo đen, mèo con biết vâng lời, còn thiếu mỗi kiểu lolita như Ôn Thiển.
Trước kia anh ta nghĩ rằng lolita rất ngây thơ, nhưng nếu Ôn Thiển mặc trang phục của lolita thì trông cũng không tệ.
Lần trước Ôn Thiển và Cố Viêm đến nhà họ Hoàng ăn tối, nghe nói Hoàng Hâm Hoa có một cậu con trai đang học ở Mỹ, xem như là em họ của Cố Viêm, nhưng không ngờ hôm nay lại gặp ở đây. Ôn Thiển và Cố Viêm cũng không tính là người yêu, nghe Hoàng Thịnh tự giới thiệu mình như thế, tất nhiên cô không phản ứng gì nhiều.
Thấy cô phản ứng như thế, Hoàng Thịnh hơi thất vọng, “Cứ như vậy thôi sao?”
“Cảm ơn đã chiêu đãi nồng hậu.”
Hoàng Thịnh: “…”
Người phụ nữ này thật không hiểu phong tình, nếu biết làm đỏm một chút, thế thì quá tốt rồi.
Cố Viêm nói chuyện với mấy ông chủ xong, đến quầy thức ăn chọn vài món, sau đó tìm Ôn Thiển, nhìn thấy cô đang ngồi cùng bàn với một người đàn ông thì cơn ghen bắt đầu nổi lên trong lòng. Nhưng mà mối quan hệ của hai người họ đã được khôi phục, anh biết Ôn Thiển không thích anh khoa tay múa chân với cô nên anh chỉ có thể kiềm chế ghen tuông trong lòng. Anh đi đến bên cạnh Ôn Thiển, kéo ghế ra rồi ngồi xuống, tươi cười hỏi: “Ăn ngon không?”
Ôn Thiển nhìn nụ cười vô cùng mất tự nhiên của anh, chắc là lại ghen tị nữa, nhưng vì đang trong mối quan hệ không rõ ràng nên anh không thể ra oai. Cô trả lời ngắn gọn: “Cũng được.”
Hoàng Thịnh mới trở về từ Mỹ, không quen biết nhiều người ở đây. Nếu có thể đến dự tiệc sinh nhật của ba anh ta thì đều là người giàu có. Nhìn trang phục và khí chất của Cố Viêm, anh ta cũng đoán được Cố Viêm là một người tài giỏi. Cách tương tác giữa Cố Viêm và Ôn Thiển cho thấy họ là người rất quen thuộc với nhau, nhưng thái độ lại mang theo chút giận dỗi.
Cố Viêm gọi một phần bò bít tết, cắt ra từng lát rồi đưa Ôn Thiển một nửa, anh nói: “Bò bít tết này rất ngon, em thử đi, anh đã yêu cầu họ nấu cho chín rồi.”
“Ừ.” Ôn Thiển lạnh lùng nhận lấy.
Cách mạng chưa thành công, vẫn cần phải nỗ lực.
Hoàng Thịnh nhớ rằng Ôn Thiển đã nói bạn cô đưa đến đây, lại còn đến muộn nên có lẽ Cố Viêm không biết anh ta là ai, vì thế anh ta liền tự giới thiệu: “Xin chào, tôi tên là Hoàng Thịnh, là con trai của Hoàng Hâm Hoa.”
Cố Viêm nhìn qua Hoàng Thịnh rồi nói: “Thì ra là em họ.”
“Em họ?” Hoàng Thịnh chưa bao giờ nhớ mình có một người anh họ như vậy.
Cố Viêm tự giới thiệu: “Tôi là cháu trai của dì Bạch Hoa, tên tôi là Cố Viêm, Tổng giám đốc của thời trang Thiển Thiển.”
Hoàng Hâm Hoa và Bạch Hoa đã kết hôn được hai ba năm, Hoàng Thịnh cũng đã trưởng thành, anh ta không biết gì về người vợ mới của ba mình và luôn giữ thái độ trung lập. Trước khi Bạch Hoa về hưu, bà chỉ là một nhân viên công ty bình thường, không có gì nổi bật, nhưng không hiểu sao Hoàng Hâm Hoa, một người đàn ông đã góa vợ 20 năm, lại muốn cưới một người phụ nữ đã mấy mươi tuổi. Nếu cưới một người phụ nữ trẻ tuổi thì có lẽ bây giờ anh ta đã em trai hoặc em gái nhỏ rồi. Dù sao, tài sản sau này của Hoàng Hâm Hoa cũng sẽ không chia cho Hoàng Uyển Linh không chút quan hệ máu mủ nào nên mọi chuyện đều rất dễ xử lý.
Nhưng mà, không ngờ Bạch Hoa lại có người thân tuyệt vời như vậy, ông chủ của một thương hiệu thời trang nổi tiếng trong nước lại chính là cháu ruột của mình.
Bầu không khí giữa ba người bỗng nhiên trở nên xấu hổ.
Tại sao thế? Ôn Thiển không biết, cô chỉ lo cúi đầu ăn cơm.
“Này, mọi người biết nhau sao?” Hoàng Uyển Linh cầm ly rượu sâm banh đi về phía bọn họ.
Cố Viêm trả lời: “Mới quen.”
Hoàng Thịnh không có cảm tình gì với người chị trên danh nghĩa Hoàng Uyển Linh này, không còn hứng thú nói chuyện nữa, anh ta cầm khăn ăn lên lau miệng rồi đứng dậy nói với Ôn Thiển: “Tôi ăn xong rồi, xin lỗi không tiếp được nữa.”
Ôn Thiển bỗng cảm thấy anh ta hơi khó hiểu, nói chuyện như thế trông hai người như rất quen thuộc.
Hoàng Thịnh đột ngột đi khỏi, Hoàng Uyển Linh cười lúng túng nói: “Cậu ta là thế đó, rất không chấp nhận chị, sợ rằng sau này chị sẽ tranh giành gia sản.”
Mỗi nhà mỗi cảnh, Cố Viêm và Ôn Thiển cũng không nói gì.
Vừa lúc có phục vụ mang rượu đi vòng quanh hội trường, để khách có thể lấy rượu cầm tay. Hoàng Uyển Linh định gọi phục vụ mang rượu đến, nhưng trước khi gọi, cô hỏi ý kiến của hai người: “Muốn uống rượu không?”
Cố Viêm lắc đầu nói: “Gần đây đang kiêng rượu.”
Ôn Thiển cũng nói: “Hôm nay không tiện lắm ạ.”
Ôn Thiển nói không tiện, Hoàng Uyển Linh cũng là phụ nữ thì biết ngay thế nào, nhưng Cố Viêm nói kiêng rượu thì cô khá kinh ngạc hỏi: “Sao lại kiêng rượu thế?”
Cố Viêm từng nghĩ đến chuyện này, bây giờ anh vẫn chưa dỗ dành được Ôn Thiển, vì vậy anh nghĩ ra một ý tưởng rất “hèn hạ”, đó là khiến cho Ôn Thiển mang thai. Một khi cô mang thai, vì đứa trẻ cô sẽ làm hoà với anh.
Bác sĩ từng nói Ôn Thiển thuộc thể hàn, rất khó mang thai, nhưng không phải là không thể mang thai. Nếu một tháng không được thì nửa năm, nếu nửa năm không được thì một năm, dù sao cố gắng ‘cày cấy’ thì sẽ được đền đáp xứng đáng.
Trên đường đến bữa tiệc, Ôn Thiển vẫn luôn nghĩ đây chỉ là bữa liên hoan bình thường của một gia đình, cho đến khi cô đi theo Cố Viêm vào hiện trường buổi tiệc trong khách sạn năm sao mới biết được đây là một bữa tiệc sinh nhật có quy mô lớn. Khách mời có người thân, bạn bè và đối tác kinh doanh.
Mỗi người phụ nữ đều ăn mặc tỉ mỉ, váy áo lộng lẫy và trang điểm tinh tế đến đây.
Cũng đúng, dượng của Cố Viêm, Hoàng Hâm Hoa là một doanh nhân giàu có quyền lực thì tiệc sinh nhật thế này như là buổi tụ họp nho nhỏ.
Chỉ là Ôn Thiển mặc bộ váy trắng này trông khá lạc điệu. Cô kéo tay áo vest của Cố Viêm đang đứng bên cạnh, hỏi: “Sao anh không nói cho em biết buổi tiệc này cần mặc lễ phục?”
Cố Viêm cúi đầu nhìn chiếc váy trắng của cô, khá trang nhã, không quá rực rỡ mà cũng không bất lịch sự. Anh hỏi: “Đây không phải lễ phục hả? Anh còn tưởng rằng là lễ phục đấy.”
Ôn Thiển: “…”
Bạch Hoa đang chào hỏi khách khứa thì nhìn thấy Cố Viêm và Ôn Thiển đi tới, sau khi trò chuyện với khách xong, bà nhanh chóng đi qua chào hỏi: “Cố Viêm, Ôn Thiển, cuối cùng hai con cũng đến, dì đã đợi tụi con lâu rồi.”
Cố Viêm đáp: “Buổi chiều con có việc nên không thể đến sớm được, khiến dì lo lắng rồi ạ.”
“Công việc quan trọng hơn.” Bạch Hoa giơ tay vỗ vào tay của Cố Viêm, sau đó nắm tay Ôn Thiển nói: “Ôn Thiển, đã lâu dì không gặp con.”
Ôn Thiển lễ phép nói: “Gần đây con khá bận nên chưa đến thăm dì được.”
“Không sao, không sao, người trẻ tuổi công việc là quan trọng nhất.” Bạch Hoa vô tình nắm được cánh tay Ôn Thiển, cảm thấy cực kỳ mảnh mai thì quan tâm nói: “Ôi, sao con gầy vậy? Phải thường xuyên ăn uống đầy đủ, biết không con?”
Ôn Thiển gật đầu: “Vâng ạ, cảm ơn dì lớn đã quan tâm.”
Cố Viêm gặp được vài đồng nghiệp, cần phải giao tiếp một chút, nhưng không tiện mang theo Ôn Thiển nên anh nói: “Em tìm một chỗ ngồi ăn đi, anh đến nói chuyện với họ một lát!”
Đã đến giờ ăn tối, Ôn Thiển cũng đang rất đói, đồng ý đáp: “Ừ.”
Đột nhiên Cố Viêm cúi người hôn lên trán cô, dịu dàng nói: “Anh sẽ sớm quay lại tìm em.”
Ôn Thiển nhìn bóng lưng anh rời đi, cũng không biết anh học được từ đâu mà khiến cô bối rối, khó có thể giữ vững tâm trí của mình.
Bữa tiệc này theo hình thức tiệc đứng, Ôn Thiển cầm đĩa đến quầy thức ăn chọn món, sau đó tìm một bàn ăn không ai rồi ngồi xuống bắt đầu ăn.
“Chỗ này có ai ngồi không?” Một giọng nam mạnh mẽ có sức hút vang lên hỏi Ôn Thiển đang cúi đầu ăn cơm.
Ôn Thiển ngẩng đầu lên, đó là một người đàn ông trẻ tuổi, trên tay đang cầm một đĩa thức ăn, ngoại hình không nổi bật nhưng cao tầm 180cm, mặc bộ vest trông như một người mẫu nam quốc tế.
Ôn Thiển không nghĩ nhiều, đáp: “Không có ai.”
Người đàn ông hỏi: “Tôi có thể ngồi đây không?”
Hầu hết những người tới nơi này đều là muốn giao du mưu cầu danh lợi, cũng không ăn nhiều, chung quanh chỗ Ôn Thiển ngồi có rất nhiều bàn trống nên cô thật sự không biết tại sao người đàn ông này lại muốn ngồi ở đây.
Nhưng mà cô chỉ đến đây dự tiệc, không phải người chủ trì nên cô không có quyền yêu cầu người khác ngồi đâu, cô nói: “Có thể.”
Người đàn ông đặt đĩa thức ăn lên bàn, không chút hấp tấp ngồi xuống đối diện với Ôn Thiển, người ngoài còn sẽ cho rằng họ có quen biết nhau.
Ôn Thiển cúi đầu ăn, hôm nay khách sạn cung cấp hải sản và sashimi rất tươi, nhưng trong hoàn cảnh đặc biệt này cô không thể ăn được. Nhất là Cố Viêm vẫn đang ở đây, nếu bị anh nhìn thấy thì e là sẽ cằn nhằn cho xem.
Thật ra sau khi chia tay, Cố Viêm không thể quan tâm đến cô được nữa, nhưng trong tiềm thức cô vẫn cảm thấy nếu bị anh nhìn thấy thì anh nhất định sẽ không vui. Thói quen như thế thật đáng sợ, nếu hôm nay anh không có mặt ở đây thì có thể cô sẽ ăn trộm hai ba lát cá hồi sống rồi.
“Cô đến từ công ty nào?”
Vốn dĩ Ôn Thiển muốn yên lặng ăn cơm, nhưng người nọ lại đột nhiên hỏi cô.
“Tôi đến đây với bạn.” Ôn Thiển không thích đến những nơi như vậy, nhưng Cố Viêm vẫn không thú nhận chuyện đã chia tay với Bạch Hoa, còn bảo Ôn Thiển đến gặp Bạch Hoa, kẻo lại khiến người lớn vì anh lo lắng.
Người đàn ông lại hỏi: “Bạn của cô là nam hay là nữ?”
Đàn ông mặc những bộ vest rất đắt tiền, đồng hồ họ đeo cũng là phiên bản giới hạn của một thương hiệu nổi tiếng nào đó, giọng điệu nói chuyện cũng rất cứng rắn, có thể thấy được anh ta là một người giàu có.
Nhưng Ôn Thiển không chấp nhận được việc một người xa lạ lại tò mò đặt vấn đề với cô như thế, người đàn ông này còn chưa tự giới thiệu bản thân mình mà đã hỏi cô. Ôn Thiển thực sự không muốn nói chuyện với loại người này, vì không cảm nhận được chút tôn trọng nào từ họ.
Ôn Thiển cầm khăn ăn lau miệng rồi nhàn nhạt hỏi: “Chào anh, tôi không quen biết anh, có phải anh tò mò quá rồi không?”
“Cô không biết tôi sao? Tôi vừa mới lên sân khấu tự giới thiệu đấy.”
Ôn Thiển nói: “Tôi đến muộn nên không thấy.”
“Tôi tên là Hoàng Thịnh, là con trai của người chủ trì bữa tiệc sinh nhật này Hoàng Hâm Hoa, mới đi du học ở Mỹ về.” Hoàng Thịnh trịnh trọng giới thiệu về mình.
Ôn Thiển lãnh đạm nói: “Ồ.”
Hoàng Thịnh trông rất bình thường, không có gì nổi bật, nhưng dáng người và cách ăn mặc không tồi. Phụ nữ ngày nay thích đàn ông đẹp trai và hầu hết thờ ơ với những người đàn ông có vẻ ngoài bình thường, thế nhưng anh ta còn có người ba giàu có. Chỉ cần nói ra tên ba mình thì đa phần sẽ thay đổi thái độ với anh ta. Một vài người rất chủ động, một số còn lại chỉ đẩy đưa một chút…
Tuy nhiên anh ta chưa từng gặp người nào với dáng vẻ thờ ơ như Ôn Thiển.
Chẳng lẽ là tiểu thư nhà giàu nào đó?
Hoàng Thịnh nhìn cách Ôn Thiển ăn mặc, chỉ là bộ váy bình thường, thậm chí không phải là lễ phục, giống như một cô bé lọ lem lạc vào chốn xa hoa. Khuôn mặt xinh đẹp nhưng dáng người gầy gò, trước mặt một con người cao 180cm như anh thì trông cô như một cô nàng lolita. Nhà Hoàng Thịnh có tiền, tất cả mỹ nhân mà anh ta từng hẹn hò, có kiểu mạnh mẽ sắc sảo, gợi cảm như mèo đen, mèo con biết vâng lời, còn thiếu mỗi kiểu lolita như Ôn Thiển.
Trước kia anh ta nghĩ rằng lolita rất ngây thơ, nhưng nếu Ôn Thiển mặc trang phục của lolita thì trông cũng không tệ.
Lần trước Ôn Thiển và Cố Viêm đến nhà họ Hoàng ăn tối, nghe nói Hoàng Hâm Hoa có một cậu con trai đang học ở Mỹ, xem như là em họ của Cố Viêm, nhưng không ngờ hôm nay lại gặp ở đây. Ôn Thiển và Cố Viêm cũng không tính là người yêu, nghe Hoàng Thịnh tự giới thiệu mình như thế, tất nhiên cô không phản ứng gì nhiều.
Thấy cô phản ứng như thế, Hoàng Thịnh hơi thất vọng, “Cứ như vậy thôi sao?”
“Cảm ơn đã chiêu đãi nồng hậu.”
Hoàng Thịnh: “…”
Người phụ nữ này thật không hiểu phong tình, nếu biết làm đỏm một chút, thế thì quá tốt rồi.
Cố Viêm nói chuyện với mấy ông chủ xong, đến quầy thức ăn chọn vài món, sau đó tìm Ôn Thiển, nhìn thấy cô đang ngồi cùng bàn với một người đàn ông thì cơn ghen bắt đầu nổi lên trong lòng. Nhưng mà mối quan hệ của hai người họ đã được khôi phục, anh biết Ôn Thiển không thích anh khoa tay múa chân với cô nên anh chỉ có thể kiềm chế ghen tuông trong lòng. Anh đi đến bên cạnh Ôn Thiển, kéo ghế ra rồi ngồi xuống, tươi cười hỏi: “Ăn ngon không?”
Ôn Thiển nhìn nụ cười vô cùng mất tự nhiên của anh, chắc là lại ghen tị nữa, nhưng vì đang trong mối quan hệ không rõ ràng nên anh không thể ra oai. Cô trả lời ngắn gọn: “Cũng được.”
Hoàng Thịnh mới trở về từ Mỹ, không quen biết nhiều người ở đây. Nếu có thể đến dự tiệc sinh nhật của ba anh ta thì đều là người giàu có. Nhìn trang phục và khí chất của Cố Viêm, anh ta cũng đoán được Cố Viêm là một người tài giỏi. Cách tương tác giữa Cố Viêm và Ôn Thiển cho thấy họ là người rất quen thuộc với nhau, nhưng thái độ lại mang theo chút giận dỗi.
Cố Viêm gọi một phần bò bít tết, cắt ra từng lát rồi đưa Ôn Thiển một nửa, anh nói: “Bò bít tết này rất ngon, em thử đi, anh đã yêu cầu họ nấu cho chín rồi.”
“Ừ.” Ôn Thiển lạnh lùng nhận lấy.
Cách mạng chưa thành công, vẫn cần phải nỗ lực.
Hoàng Thịnh nhớ rằng Ôn Thiển đã nói bạn cô đưa đến đây, lại còn đến muộn nên có lẽ Cố Viêm không biết anh ta là ai, vì thế anh ta liền tự giới thiệu: “Xin chào, tôi tên là Hoàng Thịnh, là con trai của Hoàng Hâm Hoa.”
Cố Viêm nhìn qua Hoàng Thịnh rồi nói: “Thì ra là em họ.”
“Em họ?” Hoàng Thịnh chưa bao giờ nhớ mình có một người anh họ như vậy.
Cố Viêm tự giới thiệu: “Tôi là cháu trai của dì Bạch Hoa, tên tôi là Cố Viêm, Tổng giám đốc của thời trang Thiển Thiển.”
Hoàng Hâm Hoa và Bạch Hoa đã kết hôn được hai ba năm, Hoàng Thịnh cũng đã trưởng thành, anh ta không biết gì về người vợ mới của ba mình và luôn giữ thái độ trung lập. Trước khi Bạch Hoa về hưu, bà chỉ là một nhân viên công ty bình thường, không có gì nổi bật, nhưng không hiểu sao Hoàng Hâm Hoa, một người đàn ông đã góa vợ 20 năm, lại muốn cưới một người phụ nữ đã mấy mươi tuổi. Nếu cưới một người phụ nữ trẻ tuổi thì có lẽ bây giờ anh ta đã em trai hoặc em gái nhỏ rồi. Dù sao, tài sản sau này của Hoàng Hâm Hoa cũng sẽ không chia cho Hoàng Uyển Linh không chút quan hệ máu mủ nào nên mọi chuyện đều rất dễ xử lý.
Nhưng mà, không ngờ Bạch Hoa lại có người thân tuyệt vời như vậy, ông chủ của một thương hiệu thời trang nổi tiếng trong nước lại chính là cháu ruột của mình.
Bầu không khí giữa ba người bỗng nhiên trở nên xấu hổ.
Tại sao thế? Ôn Thiển không biết, cô chỉ lo cúi đầu ăn cơm.
“Này, mọi người biết nhau sao?” Hoàng Uyển Linh cầm ly rượu sâm banh đi về phía bọn họ.
Cố Viêm trả lời: “Mới quen.”
Hoàng Thịnh không có cảm tình gì với người chị trên danh nghĩa Hoàng Uyển Linh này, không còn hứng thú nói chuyện nữa, anh ta cầm khăn ăn lên lau miệng rồi đứng dậy nói với Ôn Thiển: “Tôi ăn xong rồi, xin lỗi không tiếp được nữa.”
Ôn Thiển bỗng cảm thấy anh ta hơi khó hiểu, nói chuyện như thế trông hai người như rất quen thuộc.
Hoàng Thịnh đột ngột đi khỏi, Hoàng Uyển Linh cười lúng túng nói: “Cậu ta là thế đó, rất không chấp nhận chị, sợ rằng sau này chị sẽ tranh giành gia sản.”
Mỗi nhà mỗi cảnh, Cố Viêm và Ôn Thiển cũng không nói gì.
Vừa lúc có phục vụ mang rượu đi vòng quanh hội trường, để khách có thể lấy rượu cầm tay. Hoàng Uyển Linh định gọi phục vụ mang rượu đến, nhưng trước khi gọi, cô hỏi ý kiến của hai người: “Muốn uống rượu không?”
Cố Viêm lắc đầu nói: “Gần đây đang kiêng rượu.”
Ôn Thiển cũng nói: “Hôm nay không tiện lắm ạ.”
Ôn Thiển nói không tiện, Hoàng Uyển Linh cũng là phụ nữ thì biết ngay thế nào, nhưng Cố Viêm nói kiêng rượu thì cô khá kinh ngạc hỏi: “Sao lại kiêng rượu thế?”
Cố Viêm từng nghĩ đến chuyện này, bây giờ anh vẫn chưa dỗ dành được Ôn Thiển, vì vậy anh nghĩ ra một ý tưởng rất “hèn hạ”, đó là khiến cho Ôn Thiển mang thai. Một khi cô mang thai, vì đứa trẻ cô sẽ làm hoà với anh.
Bác sĩ từng nói Ôn Thiển thuộc thể hàn, rất khó mang thai, nhưng không phải là không thể mang thai. Nếu một tháng không được thì nửa năm, nếu nửa năm không được thì một năm, dù sao cố gắng ‘cày cấy’ thì sẽ được đền đáp xứng đáng.