Chương : 16
Từ Hạo Kiệt mời Giang Tâm Dữ tham gia bữa tiệc từ thiện do hiệp hội ngành nghề tổ chức, Giang Tâm Dữ chưa từng tham gia bữa tiệc như vậy nên tất nhiên không có những bộ lễ phục như thế. Ôn Thiển có để rất nhiều lễ phục ở chung cư Lạc Nhã, nhưng Giang Tâm Dữ cao 169 cm cao hơn Ôn Thiển 10 cm nên cô không thể mặc vừa lễ phục của con bé.
Từ Hạo Kiệt bảo cô nghỉ buổi chiều để đến Tân Thiên Thành mua lễ phục, Giang Tâm Dữ đến sớm hơn thời gian hẹn nên cô đến cửa hàng hoa của Ôn Thiển xem một chút.
“Ủa, sao chị lại tới đây?” Ôn Thiển đang ghi sổ ở quầy thu ngân trước cửa, lúc Giang Tâm Dữ bước vào thì cô liền hỏi: “Chị không đi làm ạ?
Giang Tâm Dữ trả lời: “Hạo Kiệt nói anh ấy muốn chị làm bạn gái cùng dự tiệc với anh ấy nhưng chị lại không có váy. Anh ấy muốn đưa chị đi chọn một cái, chị đến sớm nên tiện đường ghé đây.”
Nhắc đến chuyện lễ phục, Ôn Thiển đã quên mất, hôm qua cô đi xem lễ phục với Cố Viêm bị anh làm tức giận nên cuối cùng cũng không mua váy.
“Đúng rồi, em cũng chưa mua, em đi chọn với chị, không cần làm phiền Từ Hạo Kiệt xuống đây đâu.” Ôn Thiển cởi tạp dề, treo lên tường ở phía sau.
“Cũng được!” Giang Tâm Dữ đồng ý, lấy di động ra, “Hạo Kiệt, Ôn Thiển nói con bé cũng chưa mua lễ phục nên có con bé đi với em rồi, anh không cần đi cùng đâu… Ừ…ừ, được.”
Rồi nói với Ôn Thiển, “Anh ấy nói sẽ qua đây.”
“Ồ! Tuỳ anh ta vậy! Chúng ta đi trước xem một chút.” Ôn Thiển dẫn đường đi đến cửa hàng mà cô thường đến.
“Chào buổi chiều, cô Ôn!” Nhân viên bước tới chào Ôn Thiển, vẫn nhớ đến bộ váy kia Ôn Thiển vẫn chưa thử, liền hỏi: “Cô cần tìm chiếc váy ngày hôm qua phải không?
Ôn Thiển xua tay nói: “Không cần đâu, bạn trai tôi không thích kiểu dáng đó lắm, để tôi xem cái khác.”
Gia đình Giang Tâm Dữ rất bình thường, nhà chồng cũ của cô cũng bình thường. Mặc dù thu nhập hơn mười nghìn tệ, cuộc sống độc thân trôi qua rất thoải mái nhưng cô chưa bao giờ đến những cửa hàng hàng hiệu như thế này. Món đồ nào có giá chục nghìn tệ, cô không thể mua được.
Ôn Thiển đang tập trung chọn lễ phục thì Giang Tâm Dự đi tới gần cô, trầm giọng nói: “Ôn Thiển, quần áo ở đây đắt quá, đổi sang chỗ khác đi!”
Lúc này Ôn Thiển mới nhận ra với thu nhập của Giang Tâm Dữ rất khó để chi tiêu ở đây. Cô nhẹ nhàng đồng ý: “Vậy thì đổi chỗ khác đi.”
Lúc này Từ Hạo Kiệt đã đến cửa hàng, lấy một tay ôm eo thon của Giang Tâm Dữ, cúi đầu ghé vào tai cô nói: “Cục cưng, em chọn xong chưa?”
Giang Tâm Dữ nói nhỏ: “Không tìm được cái mình thích nên chuẩn bị đi sang cửa hàng khác.”
Từ Hạo Kiệt nhìn trang phục trưng bày trong cửa hàng một chút rồi gật đầu tỏ vẻ đồng ý với cô, nói: “Vậy thì đổi đi, còn có hãng C hãng L, kiểu dáng cũng không tồi!”
Từ Hạo Kiệt thản nhiên kể tên những thương hiệu lớn càng làm trái tim nhỏ bé của Giang Tâm Dữ không ổn vì cô không có tiền để mua quần áo của những nhãn hiệu này. Hôm nay cô đến đây mua váy, dự định chỉ mua dưới hai nghìn tệ mà thôi.
Thật sự rất xấu hổ khi phải thừa nhận rằng cô không có tiền để mua những thứ này. Thế nhưng ăn xài tiêu phí để đổi lấy nợ là một điều rất đau khổ nên cô vẫn thẳng thắn thú nhận: “Mấy cái đó đắt quá, em không mua nổi. Đối diện cửa hàng của Ôn Thiển có một tiệm cũng rất đẹp, em muốn đến đó thử xem.”
Lúc nãy Từ Hạo Kiệt vừa bước vào cửa hàng thì đã nhìn thấy Giang Tâm Dữ có chút thấp thỏm thì thầm gì đó với Ôn Thiển, anh còn tưởng rằng là đã xảy ra chuyện gì rồi, thì ra là cô lo lắng không thể trả tiền cho chiếc váy này. Anh ta từng đổi nhiều bạn gái, nhưng Giang Tâm Dữ không giống bọn họ. Đưa họ đi dự tiệc thì phải tự chuẩn bị lễ phục cho bọn họ, ai cũng sẽ bảo anh ta cho tiền để đi mua quần áo và trang sức.
Từ Hạo Kiệt nói: “Em không cần lo giá cả, là anh mời em tất nhiên là anh sẽ trả rồi, em cứ việc chọn những gì em thích đi.”
Giang Tâm Dữ băn khoăn: “Chuyện này…chuyện này có phải hơi quá đáng rồi không?”
Từ Hạo Kiệt ghé vào tai cô nói nhỏ: “Nếu thấy hơi quá thì đêm nay em…”
Giang Tâm Dữ đỏ mặt, xấu hổ đấm nhẹ lên ngực anh ta: “Anh thật xấu xa!”
Ôn Thiển đang đứng bên cạnh, nhưng hai người vẫn thản nhiên đứng trước mặt cô nói một vài chuyện mười tám cộng.
Không hiểu sao lại bị nhồi cho một đống thức ăn cho chó.
Bọn họ ở lại cửa hàng chọn váy, Ôn Thiển chọn một chiếc váy khá bảo thủ màu xanh lam đậm, khiến người ta có cảm giác thành thục ổn trọng.
Giang Tâm Dữ chọn một chiếc váy xẻ ngực thấp màu đỏ, với dáng người trước lồi sau cong, lại cao gầy thì mặc vào sẽ cực gợi cảm, trông như một nữ hoàng. Hai người vẫn ở trong phòng thử đồ chưa đi ra, Giang Tâm Dữ nhìn thấy bộ váy của Ôn Thiển, liền cau mày hỏi: “Sao em chọn bộ váy này? Nhìn như đã ba mươi tuổi.”
Ôn Thiển đáp: “Cố Viêm không thích em mặc quá đẹp nên tốt nhất em nên chọn cái này vậy.”
Giang Tâm Dữ cũng không hiểu nổi Cố Viêm đang nghĩ gì, người đàn ông nào lại không thích người phụ nữ của mình ăn mặc đẹp, tại sao cậu ta lại để Ôn Thiển trông xấu xí. Một người giàu có và đẹp trai như Cố Viêm mà muốn làm độc thân cả đời, mấy ai sẽ hiểu được suy nghĩ của anh ta?
Giang Tâm Dữ ra khỏi phòng thử đồ, cho Từ Hạo Kiệt đánh giá cô mặc nó thế nào, cô hỏi: “Hạo Kiệt, anh thấy thế nào?”
Từ Hạo Kiệt mạnh miệng khen ngợi: “Đẹp, chiếc váy này rất hợp với em, đơn giản là vì nó được thiết kế để dành cho em!”
Người khác sẽ cảm thấy lời khen của Từ Hạo Kiệt quá khoa trương, nhưng Giang Tâm Dữ nghe vậy vẫn cảm thấy rất vui vẻ.
Ôn Thiển nhìn thấy dáng vẻ này của Từ Hạo Kiệt, đáng lẽ vừa rồi cô nên bảo Cố Viêm xuống đây để nhìn xem Từ Hạo Kiệt tán gái thế nào, dỗ dành bạn gái như thế nào!!!!
Buổi tối, sau khi ăn cơm, Ôn Thiển về phòng thay bộ váy hôm nay cô mới mua rồi đi ra phòng khách hỏi: “Cố Viêm, anh thấy bộ váy này thế nào?”
Cô còn cố ý xoay một vòng trước mặt anh.
Cố Viêm dời mắt từ màn hình ti vi sang nhìn cô, lộ ra vẻ mặt phức tạp: “Sao em lại mặc đồ già quá vậy?”
Trong lòng Ôn Thiển như đang gào thét, mặc gợi cảm một chút, anh nói anh không thích cô ăn mặc như thế này; Bảo thủ một chút, anh nói cô già.
Vị chủ nhân này quá khó phục vụ, thật muốn nghỉ việc!
“Cố Viêm, tiệc từ thiện ngày kia anh tìm thư ký Trương đi cùng đi, bà già này không đi với anh đâu!” Rồi Ôn Thiển xách váy đi về phòng ngủ.
Cố Viêm gãi đầu, tự hỏi anh đã đắc tội ở đâu rồi.
Ngày hôm sau, Từ Hạo Kiệt đến văn phòng Tổng giám đốc báo cáo tình hình công ty trong tuần, đồng thời thảo luận kế hoạch tuần tới, thư ký Trương pha hai cốc cà phê rồi mang vào đặt trước mặt hai vị Tổng giám đốc.
Ngay lúc thư ký Trương chuẩn bị đi khỏi thì Cố Viêm gọi lại: “Thư ký Trương.”
Thư ký Trương đứng lại, cô ta hỏi: “Cố tổng, có gì muốn phân phó ạ?”
Cố Viêm nói, “Ngày mai Ôn Thiển không đi dự tiệc, cô về chuẩn bị một chút, ngày mai đi dự với tôi.”
“Vâng ạ! Nếu không có chuyện gì thì em ra ngoài trước đây.” Nhìn thư ký Trương ngoài mặt rất bình thường nhưng thật ra trong lòng đã bắt đầu sôi trào rồi.
Cuối cùng thì cũng đến lượt cô ta dự tiệc với Cố tổng, tối mai giả vờ say để Cố tổng đưa về nhà rồi sau đó cô ta và anh sẽ… Thư ký Trương đã từng tưởng tượng đến mấy hình ảnh làm thế nào để quyến rũ được Cố tổng.
Từ Hạo Kiệt tò mò hỏi: “Tại sao Ôn Thiển lại không đi? Hôm qua cô ấy còn đi mua váy với bọn tớ mà.”
Cố Viêm nhún vai nói: “Tớ không biết, tối hôm qua cô ấy đột nhiên nói sẽ không đi, để thư ký Trương đi.” Ngừng một chút, anh hỏi: “Đúng rồi, hôm qua cô ấy đi với các cậu à?”
Từ Hạo Kiệt gật đầu: “Đúng vậy, nhưng mà tớ đi với Tâm Dữ, Ôn Thiển thấy Tâm Dữ đến nên đi cùng luôn.”
Cố Viêm nhìn Từ Hạo Kiệt với chút chán ghét, nói: “Sao cậu không cho cô ấy lời khuyên khi thấy cô ấy mua cái váy đó? Mặc vào như phụ nữ ba mươi bốn mươi tuổi, cực kỳ cổ lỗ sĩ.”
“Tớ cũng thấy vậy, cũng đã góp ý rồi nhưng cô ấy nói cậu thích bảo thủ một chút, vậy tớ còn có thể nói gì được đâu?”
“Tớ nói tớ thích bảo thủ hồi nào?” Cố Viêm nhớ anh nói không thích cô ăn mặc quá hở hang chứ không nói là thích bảo thủ. Màu sắc chiếc váy tối qua ảm đạm, có tay áo dài và váy dài, chỉ lộ đầu và hai cánh tay, nhìn giống như nữ tu sĩ vậy.
Từ Hạo Kiệt rất hiểu rõ tính cách của Cố Viêm, người này là một tên đàn ông thẳng sắt thép nhất trong vũ trụ, sẽ không lấy lòng phụ nữ chút nào.
Anh ta lo lắng hỏi: “Rồi cậu nói cô ấy xấu xí?”
Cố Viêm trả lời: “Không.”
Từ Hạo Kiệt thở phào nhẹ nhõm, người đàn ông vẫn còn cứu được.
Cố Viêm nói tiếp: “Tớ chỉ nói là già.”
Excuse me???
Từ Hạo Kiệt sững sờ hỏi tiếp: “Sau đó cô ấy phản ứng thế nào?”
Cố Viêm tiếp tục đáp: “Cô ấy nói ngày mai không đi dự tiệc, bảo tớ đi tìm thư ký Trương.”
Từ Hạo Kiệt trợn to mắt, hoài nghi hỏi: “Vậy cậu…hôm nay tìm thư ký Trương thật sao???”
Cố Viêm hỏi, “Chứ sao? Hay cậu thử giới thiệu cho tớ một người đi?”
“Mẹ nó, Ôn Thiển đã tạo nghiệp gì mà lại quen một người bạn trai thế này? Cậu lại ‘ngoan ngoãn’ đi tìm thư ký Trương, không sợ ngày mai Ôn Thiển đòi chia tay à?”
Từ Hạo Kiệt bảo cô nghỉ buổi chiều để đến Tân Thiên Thành mua lễ phục, Giang Tâm Dữ đến sớm hơn thời gian hẹn nên cô đến cửa hàng hoa của Ôn Thiển xem một chút.
“Ủa, sao chị lại tới đây?” Ôn Thiển đang ghi sổ ở quầy thu ngân trước cửa, lúc Giang Tâm Dữ bước vào thì cô liền hỏi: “Chị không đi làm ạ?
Giang Tâm Dữ trả lời: “Hạo Kiệt nói anh ấy muốn chị làm bạn gái cùng dự tiệc với anh ấy nhưng chị lại không có váy. Anh ấy muốn đưa chị đi chọn một cái, chị đến sớm nên tiện đường ghé đây.”
Nhắc đến chuyện lễ phục, Ôn Thiển đã quên mất, hôm qua cô đi xem lễ phục với Cố Viêm bị anh làm tức giận nên cuối cùng cũng không mua váy.
“Đúng rồi, em cũng chưa mua, em đi chọn với chị, không cần làm phiền Từ Hạo Kiệt xuống đây đâu.” Ôn Thiển cởi tạp dề, treo lên tường ở phía sau.
“Cũng được!” Giang Tâm Dữ đồng ý, lấy di động ra, “Hạo Kiệt, Ôn Thiển nói con bé cũng chưa mua lễ phục nên có con bé đi với em rồi, anh không cần đi cùng đâu… Ừ…ừ, được.”
Rồi nói với Ôn Thiển, “Anh ấy nói sẽ qua đây.”
“Ồ! Tuỳ anh ta vậy! Chúng ta đi trước xem một chút.” Ôn Thiển dẫn đường đi đến cửa hàng mà cô thường đến.
“Chào buổi chiều, cô Ôn!” Nhân viên bước tới chào Ôn Thiển, vẫn nhớ đến bộ váy kia Ôn Thiển vẫn chưa thử, liền hỏi: “Cô cần tìm chiếc váy ngày hôm qua phải không?
Ôn Thiển xua tay nói: “Không cần đâu, bạn trai tôi không thích kiểu dáng đó lắm, để tôi xem cái khác.”
Gia đình Giang Tâm Dữ rất bình thường, nhà chồng cũ của cô cũng bình thường. Mặc dù thu nhập hơn mười nghìn tệ, cuộc sống độc thân trôi qua rất thoải mái nhưng cô chưa bao giờ đến những cửa hàng hàng hiệu như thế này. Món đồ nào có giá chục nghìn tệ, cô không thể mua được.
Ôn Thiển đang tập trung chọn lễ phục thì Giang Tâm Dự đi tới gần cô, trầm giọng nói: “Ôn Thiển, quần áo ở đây đắt quá, đổi sang chỗ khác đi!”
Lúc này Ôn Thiển mới nhận ra với thu nhập của Giang Tâm Dữ rất khó để chi tiêu ở đây. Cô nhẹ nhàng đồng ý: “Vậy thì đổi chỗ khác đi.”
Lúc này Từ Hạo Kiệt đã đến cửa hàng, lấy một tay ôm eo thon của Giang Tâm Dữ, cúi đầu ghé vào tai cô nói: “Cục cưng, em chọn xong chưa?”
Giang Tâm Dữ nói nhỏ: “Không tìm được cái mình thích nên chuẩn bị đi sang cửa hàng khác.”
Từ Hạo Kiệt nhìn trang phục trưng bày trong cửa hàng một chút rồi gật đầu tỏ vẻ đồng ý với cô, nói: “Vậy thì đổi đi, còn có hãng C hãng L, kiểu dáng cũng không tồi!”
Từ Hạo Kiệt thản nhiên kể tên những thương hiệu lớn càng làm trái tim nhỏ bé của Giang Tâm Dữ không ổn vì cô không có tiền để mua quần áo của những nhãn hiệu này. Hôm nay cô đến đây mua váy, dự định chỉ mua dưới hai nghìn tệ mà thôi.
Thật sự rất xấu hổ khi phải thừa nhận rằng cô không có tiền để mua những thứ này. Thế nhưng ăn xài tiêu phí để đổi lấy nợ là một điều rất đau khổ nên cô vẫn thẳng thắn thú nhận: “Mấy cái đó đắt quá, em không mua nổi. Đối diện cửa hàng của Ôn Thiển có một tiệm cũng rất đẹp, em muốn đến đó thử xem.”
Lúc nãy Từ Hạo Kiệt vừa bước vào cửa hàng thì đã nhìn thấy Giang Tâm Dữ có chút thấp thỏm thì thầm gì đó với Ôn Thiển, anh còn tưởng rằng là đã xảy ra chuyện gì rồi, thì ra là cô lo lắng không thể trả tiền cho chiếc váy này. Anh ta từng đổi nhiều bạn gái, nhưng Giang Tâm Dữ không giống bọn họ. Đưa họ đi dự tiệc thì phải tự chuẩn bị lễ phục cho bọn họ, ai cũng sẽ bảo anh ta cho tiền để đi mua quần áo và trang sức.
Từ Hạo Kiệt nói: “Em không cần lo giá cả, là anh mời em tất nhiên là anh sẽ trả rồi, em cứ việc chọn những gì em thích đi.”
Giang Tâm Dữ băn khoăn: “Chuyện này…chuyện này có phải hơi quá đáng rồi không?”
Từ Hạo Kiệt ghé vào tai cô nói nhỏ: “Nếu thấy hơi quá thì đêm nay em…”
Giang Tâm Dữ đỏ mặt, xấu hổ đấm nhẹ lên ngực anh ta: “Anh thật xấu xa!”
Ôn Thiển đang đứng bên cạnh, nhưng hai người vẫn thản nhiên đứng trước mặt cô nói một vài chuyện mười tám cộng.
Không hiểu sao lại bị nhồi cho một đống thức ăn cho chó.
Bọn họ ở lại cửa hàng chọn váy, Ôn Thiển chọn một chiếc váy khá bảo thủ màu xanh lam đậm, khiến người ta có cảm giác thành thục ổn trọng.
Giang Tâm Dữ chọn một chiếc váy xẻ ngực thấp màu đỏ, với dáng người trước lồi sau cong, lại cao gầy thì mặc vào sẽ cực gợi cảm, trông như một nữ hoàng. Hai người vẫn ở trong phòng thử đồ chưa đi ra, Giang Tâm Dữ nhìn thấy bộ váy của Ôn Thiển, liền cau mày hỏi: “Sao em chọn bộ váy này? Nhìn như đã ba mươi tuổi.”
Ôn Thiển đáp: “Cố Viêm không thích em mặc quá đẹp nên tốt nhất em nên chọn cái này vậy.”
Giang Tâm Dữ cũng không hiểu nổi Cố Viêm đang nghĩ gì, người đàn ông nào lại không thích người phụ nữ của mình ăn mặc đẹp, tại sao cậu ta lại để Ôn Thiển trông xấu xí. Một người giàu có và đẹp trai như Cố Viêm mà muốn làm độc thân cả đời, mấy ai sẽ hiểu được suy nghĩ của anh ta?
Giang Tâm Dữ ra khỏi phòng thử đồ, cho Từ Hạo Kiệt đánh giá cô mặc nó thế nào, cô hỏi: “Hạo Kiệt, anh thấy thế nào?”
Từ Hạo Kiệt mạnh miệng khen ngợi: “Đẹp, chiếc váy này rất hợp với em, đơn giản là vì nó được thiết kế để dành cho em!”
Người khác sẽ cảm thấy lời khen của Từ Hạo Kiệt quá khoa trương, nhưng Giang Tâm Dữ nghe vậy vẫn cảm thấy rất vui vẻ.
Ôn Thiển nhìn thấy dáng vẻ này của Từ Hạo Kiệt, đáng lẽ vừa rồi cô nên bảo Cố Viêm xuống đây để nhìn xem Từ Hạo Kiệt tán gái thế nào, dỗ dành bạn gái như thế nào!!!!
Buổi tối, sau khi ăn cơm, Ôn Thiển về phòng thay bộ váy hôm nay cô mới mua rồi đi ra phòng khách hỏi: “Cố Viêm, anh thấy bộ váy này thế nào?”
Cô còn cố ý xoay một vòng trước mặt anh.
Cố Viêm dời mắt từ màn hình ti vi sang nhìn cô, lộ ra vẻ mặt phức tạp: “Sao em lại mặc đồ già quá vậy?”
Trong lòng Ôn Thiển như đang gào thét, mặc gợi cảm một chút, anh nói anh không thích cô ăn mặc như thế này; Bảo thủ một chút, anh nói cô già.
Vị chủ nhân này quá khó phục vụ, thật muốn nghỉ việc!
“Cố Viêm, tiệc từ thiện ngày kia anh tìm thư ký Trương đi cùng đi, bà già này không đi với anh đâu!” Rồi Ôn Thiển xách váy đi về phòng ngủ.
Cố Viêm gãi đầu, tự hỏi anh đã đắc tội ở đâu rồi.
Ngày hôm sau, Từ Hạo Kiệt đến văn phòng Tổng giám đốc báo cáo tình hình công ty trong tuần, đồng thời thảo luận kế hoạch tuần tới, thư ký Trương pha hai cốc cà phê rồi mang vào đặt trước mặt hai vị Tổng giám đốc.
Ngay lúc thư ký Trương chuẩn bị đi khỏi thì Cố Viêm gọi lại: “Thư ký Trương.”
Thư ký Trương đứng lại, cô ta hỏi: “Cố tổng, có gì muốn phân phó ạ?”
Cố Viêm nói, “Ngày mai Ôn Thiển không đi dự tiệc, cô về chuẩn bị một chút, ngày mai đi dự với tôi.”
“Vâng ạ! Nếu không có chuyện gì thì em ra ngoài trước đây.” Nhìn thư ký Trương ngoài mặt rất bình thường nhưng thật ra trong lòng đã bắt đầu sôi trào rồi.
Cuối cùng thì cũng đến lượt cô ta dự tiệc với Cố tổng, tối mai giả vờ say để Cố tổng đưa về nhà rồi sau đó cô ta và anh sẽ… Thư ký Trương đã từng tưởng tượng đến mấy hình ảnh làm thế nào để quyến rũ được Cố tổng.
Từ Hạo Kiệt tò mò hỏi: “Tại sao Ôn Thiển lại không đi? Hôm qua cô ấy còn đi mua váy với bọn tớ mà.”
Cố Viêm nhún vai nói: “Tớ không biết, tối hôm qua cô ấy đột nhiên nói sẽ không đi, để thư ký Trương đi.” Ngừng một chút, anh hỏi: “Đúng rồi, hôm qua cô ấy đi với các cậu à?”
Từ Hạo Kiệt gật đầu: “Đúng vậy, nhưng mà tớ đi với Tâm Dữ, Ôn Thiển thấy Tâm Dữ đến nên đi cùng luôn.”
Cố Viêm nhìn Từ Hạo Kiệt với chút chán ghét, nói: “Sao cậu không cho cô ấy lời khuyên khi thấy cô ấy mua cái váy đó? Mặc vào như phụ nữ ba mươi bốn mươi tuổi, cực kỳ cổ lỗ sĩ.”
“Tớ cũng thấy vậy, cũng đã góp ý rồi nhưng cô ấy nói cậu thích bảo thủ một chút, vậy tớ còn có thể nói gì được đâu?”
“Tớ nói tớ thích bảo thủ hồi nào?” Cố Viêm nhớ anh nói không thích cô ăn mặc quá hở hang chứ không nói là thích bảo thủ. Màu sắc chiếc váy tối qua ảm đạm, có tay áo dài và váy dài, chỉ lộ đầu và hai cánh tay, nhìn giống như nữ tu sĩ vậy.
Từ Hạo Kiệt rất hiểu rõ tính cách của Cố Viêm, người này là một tên đàn ông thẳng sắt thép nhất trong vũ trụ, sẽ không lấy lòng phụ nữ chút nào.
Anh ta lo lắng hỏi: “Rồi cậu nói cô ấy xấu xí?”
Cố Viêm trả lời: “Không.”
Từ Hạo Kiệt thở phào nhẹ nhõm, người đàn ông vẫn còn cứu được.
Cố Viêm nói tiếp: “Tớ chỉ nói là già.”
Excuse me???
Từ Hạo Kiệt sững sờ hỏi tiếp: “Sau đó cô ấy phản ứng thế nào?”
Cố Viêm tiếp tục đáp: “Cô ấy nói ngày mai không đi dự tiệc, bảo tớ đi tìm thư ký Trương.”
Từ Hạo Kiệt trợn to mắt, hoài nghi hỏi: “Vậy cậu…hôm nay tìm thư ký Trương thật sao???”
Cố Viêm hỏi, “Chứ sao? Hay cậu thử giới thiệu cho tớ một người đi?”
“Mẹ nó, Ôn Thiển đã tạo nghiệp gì mà lại quen một người bạn trai thế này? Cậu lại ‘ngoan ngoãn’ đi tìm thư ký Trương, không sợ ngày mai Ôn Thiển đòi chia tay à?”