Chương 4: Tên Gọi
Nói chuyện được vài ba câu thì bầu không khí im lặng hẳn đi. Hai người còn chẳng thèm nhìn nhau dù chỉ một lần suốt bữa ăn. 15 phút trôi qua, chiếc bát sứ trước mặt nàng vẫn chưa được lật lên, dẫu vậy Minh Phong cũng chẳng nói một câu. Không phải vì anh ấy biết Nguyệt Liên dị ứng với hải sản, mà vì anh không có quyền được quan tâm. Nàng nhâm nhi ly rượu vang, thỉnh thoảng khẽ ngước lên nhìn anh. Nàng muốn mở lời nói chuyện với anh, nhưng có lẽ những lời ấy sẽ khiến tên sát nhân biến thái kia chú ý mà giết anh. “Cốc…Cốc…” Tiếng ngõ cửa đột nhiên vang lên. Nàng đặt ly rượu lên bàn, vắt chéo chân, bày ra vẻ mặt sắc sảo, quyến rũ, chuẩn bị sẵn một nụ cười mỉm. Cô nhân viên mở cửa phòng, mời khách vào. Hàn Quốc Đại, một chàng trai 25 tuổi, mặc một chiếc áo sơ mi màu vàng, mở cúc khoá trên. Khác với vẻ đẹp thư sinh của Minh Phong, hắn trông khá ăn chơi, kiêu ngạo, dáng người to con. Đôi mắt nàng như thể biết cười khi nhìn hắn. Minh Phong ngồi đối diện, liếc nhẹ nàng, trong lòng lại có chút khó chịu. Anh lạnh lùng cất tiếng:
- Anh đến đây làm gì?
- Em trai dẫn vợ đi ăn, sao không rủ anh? Dù sao người đứng trên lễ đường cũng là anh mà.
Hắn nhỡn nhơ đáp lời, giọng điệu khinh thường, chế nhạo anh. Quốc Đại bước đến gần nàng, đưa tay vén một vài sợi tóc mái bị mất nếp, rồi đi ra sau nàng, ngồi vào chiếc ghế mới được xếp vào. Nàng niềm nở tiếp lời:
- Hôm qua cảm ơn anh, chuyện gấp như vậy nếu không có anh giúp đỡ, không biết sẽ thế nào nữa.
- Sao anh có thể từ chối một cô dâu xinh đẹp được chứ?
- Bộ quần áo chú rể đó hợp với anh lắm đấy.
Nàng vui vẻ trò chuyện với hắn cả khoảng thời gian còn lại của buổi hẹn. Hắn ngõ lời ẩn ý tỏ tình, nàng cũng không ngần ngại đáp trả dù ở trước mặt chồng. Đến khoảng 7 giờ tối, nàng xin phép được về trước. Sau khi rời nhà hàng, nàng không về nhà ngay, lại bắt xe đến công viên gần đó. Cô bé tinh linh đột nhiên xuất hiện kế bên nàng, lớn tiếng mắng:
- Ngươi làm cái gì vậy hả?! Sao lại thả thính tên đó?
- A! Cô đây rồi. Nãy giờ cô biến mất đi đâu vậy?
- Đừng có đánh trống lãng! Ngươi có biết nếu làm vậy Hạ Tinh Lam sẽ giết hắn ngay lập tức không hả!?
- Tinh Lam? Tên của sát nhân đó à? Hay thật đó!
Mặc kệ tinh linh đang rất tức giận, mặt đỏ hết cả lên, nàng vẫn cứ cười tít mắt, bỏ ngoài tai mấy lời quát mắng của nó. Tinh linh bất lực, chẳng thèm nói gì nữa, rồi nàng bỗng dưng quay qua hỏi:
- Thế cô thì sao?
- Hả? Ta làm sao?
- Cô tên gì?
Nghe nàng hỏi, nó ngỡ ngàng nhìn nàng. Có lẽ đây là lần đầu tiên có người hỏi tên nó từ khi vai trò này bắt đầu. Nó vội quay mặt đi, khoanh tay, kiêu ngạo đáp:
- Con người thấp hèn nhà ngươi không được phép biết tên ta.
- Tiếc thế, tôi muốn biết thêm về cô kia mà. Dù sao chúng ta còn quen nhau 5 năm nữa mà.
Nàng buồn bã, ngước lên nhìn trời sao. Giọng hơi run kể:
- Lúc trước, tôi cũng có một người bạn kiêu ngạo như cô vậy. Chúng tôi chơi thân với nhau từ nhỏ đến khi tốt nghiệp cấp ba. Cô ấy lúc nào cũng bảo ghét tôi nhưng lại luôn quan tâm tôi.
- Im ngay! Ta không muốn nghe chuyện quá khứ của ngươi!
Nó hét lên khiến nàng giật mình, khó hiểu nhìn nó, rồi lại cười đùa:
- Vậy cô nói cho tôi biết tên đi.
- Loài người các ngươi, ai cũng lật mặt nhanh như vậy à?
- Biết sao được, cô muốn tôi ngừng kể chuyện thì phải đáp ứng điều kiện của tôi chứ.
- Anh đến đây làm gì?
- Em trai dẫn vợ đi ăn, sao không rủ anh? Dù sao người đứng trên lễ đường cũng là anh mà.
Hắn nhỡn nhơ đáp lời, giọng điệu khinh thường, chế nhạo anh. Quốc Đại bước đến gần nàng, đưa tay vén một vài sợi tóc mái bị mất nếp, rồi đi ra sau nàng, ngồi vào chiếc ghế mới được xếp vào. Nàng niềm nở tiếp lời:
- Hôm qua cảm ơn anh, chuyện gấp như vậy nếu không có anh giúp đỡ, không biết sẽ thế nào nữa.
- Sao anh có thể từ chối một cô dâu xinh đẹp được chứ?
- Bộ quần áo chú rể đó hợp với anh lắm đấy.
Nàng vui vẻ trò chuyện với hắn cả khoảng thời gian còn lại của buổi hẹn. Hắn ngõ lời ẩn ý tỏ tình, nàng cũng không ngần ngại đáp trả dù ở trước mặt chồng. Đến khoảng 7 giờ tối, nàng xin phép được về trước. Sau khi rời nhà hàng, nàng không về nhà ngay, lại bắt xe đến công viên gần đó. Cô bé tinh linh đột nhiên xuất hiện kế bên nàng, lớn tiếng mắng:
- Ngươi làm cái gì vậy hả?! Sao lại thả thính tên đó?
- A! Cô đây rồi. Nãy giờ cô biến mất đi đâu vậy?
- Đừng có đánh trống lãng! Ngươi có biết nếu làm vậy Hạ Tinh Lam sẽ giết hắn ngay lập tức không hả!?
- Tinh Lam? Tên của sát nhân đó à? Hay thật đó!
Mặc kệ tinh linh đang rất tức giận, mặt đỏ hết cả lên, nàng vẫn cứ cười tít mắt, bỏ ngoài tai mấy lời quát mắng của nó. Tinh linh bất lực, chẳng thèm nói gì nữa, rồi nàng bỗng dưng quay qua hỏi:
- Thế cô thì sao?
- Hả? Ta làm sao?
- Cô tên gì?
Nghe nàng hỏi, nó ngỡ ngàng nhìn nàng. Có lẽ đây là lần đầu tiên có người hỏi tên nó từ khi vai trò này bắt đầu. Nó vội quay mặt đi, khoanh tay, kiêu ngạo đáp:
- Con người thấp hèn nhà ngươi không được phép biết tên ta.
- Tiếc thế, tôi muốn biết thêm về cô kia mà. Dù sao chúng ta còn quen nhau 5 năm nữa mà.
Nàng buồn bã, ngước lên nhìn trời sao. Giọng hơi run kể:
- Lúc trước, tôi cũng có một người bạn kiêu ngạo như cô vậy. Chúng tôi chơi thân với nhau từ nhỏ đến khi tốt nghiệp cấp ba. Cô ấy lúc nào cũng bảo ghét tôi nhưng lại luôn quan tâm tôi.
- Im ngay! Ta không muốn nghe chuyện quá khứ của ngươi!
Nó hét lên khiến nàng giật mình, khó hiểu nhìn nó, rồi lại cười đùa:
- Vậy cô nói cho tôi biết tên đi.
- Loài người các ngươi, ai cũng lật mặt nhanh như vậy à?
- Biết sao được, cô muốn tôi ngừng kể chuyện thì phải đáp ứng điều kiện của tôi chứ.