Chương 20: Lưu Sang
Nàng đến quán cà phê Luisa đúng giờ hẹn. Sau khi gọi nước tại quầy xong thì nàng tìm chỗ ngồi mà Lưu Bạch đã nhắn. Nhưng lạ thật, ông ấy lại không có ở đó. Tách trà đặt trên bàn cũng đã nguội, đối diện với nó là một ly nước ép cam còn đang uống dở.
- Ngài ấy có hẹn với ai trước tôi sao?
Nàng khó hiểu hỏi. Theo lí mà nói, một người kĩ lượng, luôn tính toán mọi việc như Lưu Bạch sẽ chẳng bao giờ đặt hai cuộc hẹn sát nhau, mà giờ đây lại vắng mặt. Nhìn sang tinh linh, vẻ mặt nó đơ cứng, hoảng sợ như thể có chuyện gì kinh khủng lắm.
- Cô làm sao thế? Từ nãy đến giờ, cô hành động lạ lắm đấy.
Nàng lo lắng hỏi thăm tinh linh. Nó đáp lại lời nói ấy chỉ bằng một ánh mắt kinh hãi, rồi nó liền cúi gằm mặt xuống, giọng run rẩy mà lẩm bẩm:
- Tương lai… Đang thay đổi…
Nàng tròn mắt nhìn nó. Đây hẳn là lần đầu tiên nàng nhìn thấy vẻ mặt thật sự sợ hãi của tinh linh. Cả người nó run bần bật lên, rồi đột nhiên đầu nó trở nên đau nhói, cơn đau đến dồn dập đến mức dù tinh linh có cố gắng nghiến răng kiềm nén, thì vẫn phải gào lên.
Trước sự biểu hiện bất thường của tinh linh, nàng hoảng loạn hỏi thăm, nhưng kì lạ, nàng lại chẳng thể chạm vào nó, bàn tay nàng hoàn toàn xuyên qua cơ thể nó như thể tinh linh vốn không tồn tại vậy.
Khi nàng đang luống cuống không biết nên làm gì, thì cơ thể tinh linh chợt phát sáng, rồi dần bao phủ toàn bộ không gian xung quanh. Chỉ trong nháy mắt, luồng sáng đó liền biến mất mà từ đó, tinh linh cũng hoàn toàn tan biến khỏi tầm mắt của nàng.
...-----------...
- Cho hỏi, cô có phải là Nguyệt Liên không?
Một giọng nói thân thiện, nhưng không kém phần sang trọng chợt cất lên bên tai nàng. Một cô gái tuổi đôi mươi, mặc bộ vest đen đầy quý phái, trưởng thành đã đứng trước mặt nàng từ khi nào không hay. Nàng còn chưa kịp hiểu hết chuyện vừa xảy ra, sắc mặt vẫn hơi tái nhợt, thì cô gái kia lại tiếp lời:
- Xin tự giới thiệu, tôi là Lưu Sang, con gái của Lưu Bạch. Cha tôi vừa có chút chuyện đột suất nên buộc phải huỷ cuộc hẹn với cô. Vậy nên tôi sẽ thay cha bàn bạc với cô về hợp đồng. Thật sự xin lỗi cô vì chuyện đột ngột này.
Nàng nhìn cô gái lạ lẫm trước mặt mà cố gắng lục trí nhớ, xem vai trò của cô ấy trong tương lai của Nguyệt Liên, nhưng lại chẳng có kết quả. Để tránh việc Lưu Sang nhận ra sự bất thường, nàng đành phải che lấp sự lo lắng cho tinh linh bằng một nụ cười ngượng, rồi vui vẻ đón lấy cái bắt tay làm quen từ Lưu Sang.
- Chẳng phải chuyện đó chúng ta đã bàn bạc xong rồi sao? Hợp đồng cũng được kí rồi.
- Phía Lưu gia chúng tôi muốn thêm một điều khoản vào hợp đồng. Có thể phiền cô Nguyệt Liên đây xem xét một chút được không?
- Không thành vấn đề, được hợp tác với Lưu gia là vinh dự của tôi mà.
Lưu Sang vừa nghe nàng nói xong, liền cười khẩy, giọng điệu có chút xem thường, đáp lời nàng:
- Cô Nguyệt Liên đúng là giỏi ăn nói như lời cha tôi kể.
Cô không đợi nàng mời, tự nhiên ngồi xuống ghế, kiêu ngạo vắt chéo chân. Nụ cười của nàng nhờ đó mà cũng sượng dần. Nàng khó hiểu nhìn cô ấy, rồi cũng ngồi vào chiếc ghế ở đối diện. Lưu Sang lấy một xấp tài liệu từ trong túi xách ra, định đặt lên bàn thì chợt thấy tách trà cũ kia vẫn được để trên bàn trước mặt. Cô ấy liền tặt lưỡi, bày tỏ thái độ không hài lòng, rồi dứt khoát gạt đổ tách trà sang một bên, tạo ra tiếng động khá lớn, thu hút sự chú ý của vài vị khách gần đó. Cậu thanh niên phục vụ đang dọn ở bàn kế bên, vì thế mà phải tức tốc sang dọn bàn của nàng.
Chỉ khi trên bàn không còn gì nữa, Lưu Sang mới đặt xấp giấy xuống, chán nản nói:
- Tôi có xem những bức tranh của cô rồi. Cá nhân mà nói, tôi thấy chúng chẳng có gì đặc biệt, lại mang tông màu quá tối, nhưng vì cha tôi cứ nhất quyết muốn mua nó nên tôi mới phải bỏ thời gian quý báu của mình để gặp mặt cô.
Nàng cố giữ nụ cười tươi trên môi, thân thiện mà đáp lời Lưu Sang:
- Những bức tranh ấy quả thực không có gì đặc biệt, bởi vậy nên tôi mới hết tất cả cho Lưu gia mà chỉ lấy giá gốc đấy. Nếu không đấu giá được, bản thân tôi cũng không bị thiệt hại gì.
Lưu Sang thấy thái độ tự tin, không chút tổn thương bởi lời nói chê bai của mình, liền tỏ vẻ ghét bỏ, giọng châm biếm nói:
- Một hoạ sĩ mà lại tự đánh giá thấp tác phẩm của mình sao? Hay đây vốn không phải là tác phẩm của cô?
Nàng đã định tôn trọng cô gái này nhưng xem ra Lưu Sang chẳng thèm để tâm đến. Nếu đã không được xem trọng, việc gì nàng phải khép nép trước cô ấy. Nàng gỡ bỏ hoàn toàn vẻ khiêm nhường, thay vào đó là nét cao thượng, ánh mắt coi thường nhìn Lưu Sang như cách các quý tộc nhìn thường dân, giọng điệu lạnh băng đáp lời:
- Tôi chờ cô tìm được một người dám tố giác tôi đấy. Chẳng phải tiểu thư đây không muốn lãng phí thời gian quý báu của mình sao? Tôi cũng không dư dả thời gian cho người không có mắt nhìn. Vậy nên phiền tiểu thư nói nhanh điều khoản muốn thay đổi là gì được không?
- Ngài ấy có hẹn với ai trước tôi sao?
Nàng khó hiểu hỏi. Theo lí mà nói, một người kĩ lượng, luôn tính toán mọi việc như Lưu Bạch sẽ chẳng bao giờ đặt hai cuộc hẹn sát nhau, mà giờ đây lại vắng mặt. Nhìn sang tinh linh, vẻ mặt nó đơ cứng, hoảng sợ như thể có chuyện gì kinh khủng lắm.
- Cô làm sao thế? Từ nãy đến giờ, cô hành động lạ lắm đấy.
Nàng lo lắng hỏi thăm tinh linh. Nó đáp lại lời nói ấy chỉ bằng một ánh mắt kinh hãi, rồi nó liền cúi gằm mặt xuống, giọng run rẩy mà lẩm bẩm:
- Tương lai… Đang thay đổi…
Nàng tròn mắt nhìn nó. Đây hẳn là lần đầu tiên nàng nhìn thấy vẻ mặt thật sự sợ hãi của tinh linh. Cả người nó run bần bật lên, rồi đột nhiên đầu nó trở nên đau nhói, cơn đau đến dồn dập đến mức dù tinh linh có cố gắng nghiến răng kiềm nén, thì vẫn phải gào lên.
Trước sự biểu hiện bất thường của tinh linh, nàng hoảng loạn hỏi thăm, nhưng kì lạ, nàng lại chẳng thể chạm vào nó, bàn tay nàng hoàn toàn xuyên qua cơ thể nó như thể tinh linh vốn không tồn tại vậy.
Khi nàng đang luống cuống không biết nên làm gì, thì cơ thể tinh linh chợt phát sáng, rồi dần bao phủ toàn bộ không gian xung quanh. Chỉ trong nháy mắt, luồng sáng đó liền biến mất mà từ đó, tinh linh cũng hoàn toàn tan biến khỏi tầm mắt của nàng.
...-----------...
- Cho hỏi, cô có phải là Nguyệt Liên không?
Một giọng nói thân thiện, nhưng không kém phần sang trọng chợt cất lên bên tai nàng. Một cô gái tuổi đôi mươi, mặc bộ vest đen đầy quý phái, trưởng thành đã đứng trước mặt nàng từ khi nào không hay. Nàng còn chưa kịp hiểu hết chuyện vừa xảy ra, sắc mặt vẫn hơi tái nhợt, thì cô gái kia lại tiếp lời:
- Xin tự giới thiệu, tôi là Lưu Sang, con gái của Lưu Bạch. Cha tôi vừa có chút chuyện đột suất nên buộc phải huỷ cuộc hẹn với cô. Vậy nên tôi sẽ thay cha bàn bạc với cô về hợp đồng. Thật sự xin lỗi cô vì chuyện đột ngột này.
Nàng nhìn cô gái lạ lẫm trước mặt mà cố gắng lục trí nhớ, xem vai trò của cô ấy trong tương lai của Nguyệt Liên, nhưng lại chẳng có kết quả. Để tránh việc Lưu Sang nhận ra sự bất thường, nàng đành phải che lấp sự lo lắng cho tinh linh bằng một nụ cười ngượng, rồi vui vẻ đón lấy cái bắt tay làm quen từ Lưu Sang.
- Chẳng phải chuyện đó chúng ta đã bàn bạc xong rồi sao? Hợp đồng cũng được kí rồi.
- Phía Lưu gia chúng tôi muốn thêm một điều khoản vào hợp đồng. Có thể phiền cô Nguyệt Liên đây xem xét một chút được không?
- Không thành vấn đề, được hợp tác với Lưu gia là vinh dự của tôi mà.
Lưu Sang vừa nghe nàng nói xong, liền cười khẩy, giọng điệu có chút xem thường, đáp lời nàng:
- Cô Nguyệt Liên đúng là giỏi ăn nói như lời cha tôi kể.
Cô không đợi nàng mời, tự nhiên ngồi xuống ghế, kiêu ngạo vắt chéo chân. Nụ cười của nàng nhờ đó mà cũng sượng dần. Nàng khó hiểu nhìn cô ấy, rồi cũng ngồi vào chiếc ghế ở đối diện. Lưu Sang lấy một xấp tài liệu từ trong túi xách ra, định đặt lên bàn thì chợt thấy tách trà cũ kia vẫn được để trên bàn trước mặt. Cô ấy liền tặt lưỡi, bày tỏ thái độ không hài lòng, rồi dứt khoát gạt đổ tách trà sang một bên, tạo ra tiếng động khá lớn, thu hút sự chú ý của vài vị khách gần đó. Cậu thanh niên phục vụ đang dọn ở bàn kế bên, vì thế mà phải tức tốc sang dọn bàn của nàng.
Chỉ khi trên bàn không còn gì nữa, Lưu Sang mới đặt xấp giấy xuống, chán nản nói:
- Tôi có xem những bức tranh của cô rồi. Cá nhân mà nói, tôi thấy chúng chẳng có gì đặc biệt, lại mang tông màu quá tối, nhưng vì cha tôi cứ nhất quyết muốn mua nó nên tôi mới phải bỏ thời gian quý báu của mình để gặp mặt cô.
Nàng cố giữ nụ cười tươi trên môi, thân thiện mà đáp lời Lưu Sang:
- Những bức tranh ấy quả thực không có gì đặc biệt, bởi vậy nên tôi mới hết tất cả cho Lưu gia mà chỉ lấy giá gốc đấy. Nếu không đấu giá được, bản thân tôi cũng không bị thiệt hại gì.
Lưu Sang thấy thái độ tự tin, không chút tổn thương bởi lời nói chê bai của mình, liền tỏ vẻ ghét bỏ, giọng châm biếm nói:
- Một hoạ sĩ mà lại tự đánh giá thấp tác phẩm của mình sao? Hay đây vốn không phải là tác phẩm của cô?
Nàng đã định tôn trọng cô gái này nhưng xem ra Lưu Sang chẳng thèm để tâm đến. Nếu đã không được xem trọng, việc gì nàng phải khép nép trước cô ấy. Nàng gỡ bỏ hoàn toàn vẻ khiêm nhường, thay vào đó là nét cao thượng, ánh mắt coi thường nhìn Lưu Sang như cách các quý tộc nhìn thường dân, giọng điệu lạnh băng đáp lời:
- Tôi chờ cô tìm được một người dám tố giác tôi đấy. Chẳng phải tiểu thư đây không muốn lãng phí thời gian quý báu của mình sao? Tôi cũng không dư dả thời gian cho người không có mắt nhìn. Vậy nên phiền tiểu thư nói nhanh điều khoản muốn thay đổi là gì được không?