Chương 15: Quá Khứ
Một ngày nữa lại trôi qua, nhưng những gì nàng làm đến giờ chỉ là tiếp diễn tương lai. Nàng nằm trên chiếc giường trắng, nghiêng đầu nhìn tinh linh đang ngủ bên ô cửa sổ. Vầng trăng tròn chiếu sáng bóng người bé nhỏ của nó. Vai trò Nguyệt Liên là do nó ban tặng cho nàng, nhưng liệu nó có thật sự hiểu nhân vật này? Nàng xoay người, trùm chăn đến ngang trán, cố gắng quên đi những phiền muộn mà đi vào giấc ngủ sâu.
...--------...
Giấc mộng huyền ảo ấy lại xuất hiện lần nữa trong tâm trí nàng.
Khởi đầu của nó là một căn phòng ngủ rộng lớn, sang trọng. Một người đàn ông trung niên vừa nhận được một tờ giấy xét nghiệm ADN từ trợ lí của mình. Sắc mặt ông liền tối sầm lại khi nhìn thấy dòng chữ “Không có quan hệ huyết thống”. Ông tức giận đuổi anh chàng trợ lí đi, rồi lại ngã khuỵ xuống đất, đau khổ gào thét. Mà ông lại không biết rằng người vợ yêu quý của mình cũng đang đứng sau cánh cửa phòng hơi hé mở. Bà cố gắng nén nước mắt, tay bịt miệng mình lại để không phát ra tiếng động. Bà lặng lẽ đi vào một căn phòng ở tầng ba của ngôi nhà.
Không ai chú ý đến bà cho đến tối ngày hôm đó. Một cậu bé tầm 6 tuổi đi tìm mẹ nó theo thói quen được nghe kể chuyện trước khi ngủ. Cậu đến trước cửa căn phòng đó, nhẹ nhàng gõ cửa, rồi lên tiếng gọi mẹ. Nhưng sau một hồi lâu, vẫn chẳng có ai đáp lại. Cậu dần sợ hãi, hoảng loạn đập cửa, thảm thiết gọi tên mẹ mình. Những người hầu trong nhà cũng từ đó mà chú ý đến. Đằng sau cánh cửa khoá chặt ấy là người phụ nữ đã treo cổ tự tử, hai cánh tay cô bị cào cấu đến mức rỉ máu.
...----------... đam mỹ hài
Khung cảnh kinh hoàng đó đến đây thì dần biến mất, rồi lại hiện ra căn phòng ngủ kia nhưng ở khoảng thời gian khác. Lúc này nó lộn xộn đến khó tin, mảnh vỡ của chai rượu vang đỏ vốn được đặt trên bàn văng tứ tung trong phòng, như thể đã bị ai đó đập mạnh xuống đất. Tiếng khóc thảm thiết của một người phụ nữ đang không một mảnh vải che thân, vết bầm tím chi chít trên làn da trắng nõn của cô. Lưỡi dao sắt nhọn thì đã nằm ngay trên cổ tay cô, rồi đột nhiên cánh cửa phòng mở ra, làm cô giật mình mà tỉnh táo lại.
Tiếng bước chân pha trộn với vài tiếng lách tách của mảnh thuỷ tinh vỡ, đi cùng nó là một giọng nói lạnh lẽo, vô sắc:
- Chủ động leo lên giường mà giờ muốn tự sát sao? Cô không thấy mình mâu thuẫn à?
Lời nói ấy lại được một cậu bé, đoán tầm đầu cấp hai, nói với vẻ mặt cao thượng, khinh thường nhìn người phụ nữ đang ngồi trên giường. Cô gái bất ngờ đến lặng im, chần chừ câu mở lời. Cậu bé kia lại bày ra ánh mắt kinh tởm, khó coi mà nói tiếp:
- Cô muốn bao nhiêu tiền? Tôi thay bố trả cho cô.
Người phụ nữ bỏ con dao rọc giấy sang bên cạnh, không ngần ngại mà nói cho cậu một con số: “Một trăm triệu.”
- Chỉ vậy thôi?
Người phụ nữ lại lần nữa cúi gằm mặt xuống, tay không ngừng xiết chặt chiếc mền trắng. Sự thiếu quyết đoán này thật sự làm cậu mất kiên nhẫn với người phụ nữ trước mặt, đành mở lời:
- Cô không muốn trả thù người khiến cô ra nông nỗi này à?
Cậu đến gần chiếc bàn đôi cạnh cửa sổ, kéo ghế ngay bên, rồi ngồi xuống. Người phụ nữ nhìn từng hành động khác lạ của cậu, nghi hoặc hỏi:
- Ý cậu là gì?
- Tôi có đủ năng lực để giúp bà giết người đó mà không bị ngồi tù, còn có thể biến bà thành mẹ kế của tôi.
...----------...
Khung cảnh một lần nữa tan biến, trở về với một mảng tối đen. Rồi nó lại biến đổi thành một giấc mộng kì ảo, đa màu sắc. Giọng nói dịu dàng, ngọt ngào của Nguyệt Liên lại cất lên:
- Gặp lại cô rồi, tôi của tuổi 18.
Nàng có hơi bất ngờ khi thấy cô, nhưng cũng không mất quá lâu để nàng ổn định lại vì đây là lần thứ hai tâm trí nàng xuất hiện những thứ kì quái này rồi. Nàng nghiêm túc nói chuyện với Nguyệt Liên:
- Tôi không có thời gian giỡn với cô đâu. Cậu bé kia là Hàn Quốc Đại?
- Ừm, còn hai người phụ nữ kia là mẹ anh ta và Hàn Liên Sắt.
- Anh ta vừa chết thì tôi lại nhìn thấy được kí ức của anh ta, cũng giống như sau khi Hàn Liên Sắt bị bắt. Cô chắc đây không phải là ưu đãi của vai trò này chứ?
Nguyệt Liên khựng lại suy nghĩ một lát, rồi trả lời nàng:
- Theo khế ước của tôi với tinh linh thì hoàn toàn không có ưu đãi này. Ngược lại, tôi phải hỏi cô mới phải đó. Cô có chắc mình chưa từng gặp tinh linh trước đây không?
Nàng lắc đầu, hoàn toàn không hiểu tại sao Nguyệt Liên lại hỏi câu này:
- Chuyện này thì có liên quan gì đến việc đó?
- Những năng lực kì lạ này thường được tinh linh ban tặng cho con người. Nếu như cô chắc chắn mình chưa từng gặp thì chỉ còn khả năng đã có người kí khế ước với tinh linh vì cô thôi.
Nàng thật sự chẳng thể hiểu nổi thứ hiểu biết ảo diệu này. Mặc kệ loại năng lực này là gì, nàng chỉ cần biết nó rất có ích trong việc hoàn thành vai trò này thôi.
- Bỏ qua chuyện này đi, tôi có chuyện cần hỏi cô. Anh trai của Hạ Tinh Lam là ai?
Nguyệt Liên lại nhìn nàng với ánh mắt khó hiểu mà đáp lời:
- Như cô thấy đấy, trong tương lai, tôi chưa từng gặp anh ta, chỉ nhớ có một lần Tinh Lam kể cho tôi về người đó thôi.
Cô bất lực nhìn nàng, tỏ vẻ thật sự không biết gì. Nhưng ánh mắt nàng lại long lanh, thích thú nhìn cô. Thứ duy nhất nàng muốn biết là lời kể của Hạ Tinh Lam.
- Em ấy nói anh ta là một người khá phóng khoáng, hay chống đối gia đình, nhưng cũng rất chiều chuộng em ấy. Cơ mà đến cuối cùng, Tinh Lam vẫn nói tôi không nên gặp người đó vì anh ta không phải là một đối tượng đáng quen biết.
...--------...
Giấc mộng huyền ảo ấy lại xuất hiện lần nữa trong tâm trí nàng.
Khởi đầu của nó là một căn phòng ngủ rộng lớn, sang trọng. Một người đàn ông trung niên vừa nhận được một tờ giấy xét nghiệm ADN từ trợ lí của mình. Sắc mặt ông liền tối sầm lại khi nhìn thấy dòng chữ “Không có quan hệ huyết thống”. Ông tức giận đuổi anh chàng trợ lí đi, rồi lại ngã khuỵ xuống đất, đau khổ gào thét. Mà ông lại không biết rằng người vợ yêu quý của mình cũng đang đứng sau cánh cửa phòng hơi hé mở. Bà cố gắng nén nước mắt, tay bịt miệng mình lại để không phát ra tiếng động. Bà lặng lẽ đi vào một căn phòng ở tầng ba của ngôi nhà.
Không ai chú ý đến bà cho đến tối ngày hôm đó. Một cậu bé tầm 6 tuổi đi tìm mẹ nó theo thói quen được nghe kể chuyện trước khi ngủ. Cậu đến trước cửa căn phòng đó, nhẹ nhàng gõ cửa, rồi lên tiếng gọi mẹ. Nhưng sau một hồi lâu, vẫn chẳng có ai đáp lại. Cậu dần sợ hãi, hoảng loạn đập cửa, thảm thiết gọi tên mẹ mình. Những người hầu trong nhà cũng từ đó mà chú ý đến. Đằng sau cánh cửa khoá chặt ấy là người phụ nữ đã treo cổ tự tử, hai cánh tay cô bị cào cấu đến mức rỉ máu.
...----------... đam mỹ hài
Khung cảnh kinh hoàng đó đến đây thì dần biến mất, rồi lại hiện ra căn phòng ngủ kia nhưng ở khoảng thời gian khác. Lúc này nó lộn xộn đến khó tin, mảnh vỡ của chai rượu vang đỏ vốn được đặt trên bàn văng tứ tung trong phòng, như thể đã bị ai đó đập mạnh xuống đất. Tiếng khóc thảm thiết của một người phụ nữ đang không một mảnh vải che thân, vết bầm tím chi chít trên làn da trắng nõn của cô. Lưỡi dao sắt nhọn thì đã nằm ngay trên cổ tay cô, rồi đột nhiên cánh cửa phòng mở ra, làm cô giật mình mà tỉnh táo lại.
Tiếng bước chân pha trộn với vài tiếng lách tách của mảnh thuỷ tinh vỡ, đi cùng nó là một giọng nói lạnh lẽo, vô sắc:
- Chủ động leo lên giường mà giờ muốn tự sát sao? Cô không thấy mình mâu thuẫn à?
Lời nói ấy lại được một cậu bé, đoán tầm đầu cấp hai, nói với vẻ mặt cao thượng, khinh thường nhìn người phụ nữ đang ngồi trên giường. Cô gái bất ngờ đến lặng im, chần chừ câu mở lời. Cậu bé kia lại bày ra ánh mắt kinh tởm, khó coi mà nói tiếp:
- Cô muốn bao nhiêu tiền? Tôi thay bố trả cho cô.
Người phụ nữ bỏ con dao rọc giấy sang bên cạnh, không ngần ngại mà nói cho cậu một con số: “Một trăm triệu.”
- Chỉ vậy thôi?
Người phụ nữ lại lần nữa cúi gằm mặt xuống, tay không ngừng xiết chặt chiếc mền trắng. Sự thiếu quyết đoán này thật sự làm cậu mất kiên nhẫn với người phụ nữ trước mặt, đành mở lời:
- Cô không muốn trả thù người khiến cô ra nông nỗi này à?
Cậu đến gần chiếc bàn đôi cạnh cửa sổ, kéo ghế ngay bên, rồi ngồi xuống. Người phụ nữ nhìn từng hành động khác lạ của cậu, nghi hoặc hỏi:
- Ý cậu là gì?
- Tôi có đủ năng lực để giúp bà giết người đó mà không bị ngồi tù, còn có thể biến bà thành mẹ kế của tôi.
...----------...
Khung cảnh một lần nữa tan biến, trở về với một mảng tối đen. Rồi nó lại biến đổi thành một giấc mộng kì ảo, đa màu sắc. Giọng nói dịu dàng, ngọt ngào của Nguyệt Liên lại cất lên:
- Gặp lại cô rồi, tôi của tuổi 18.
Nàng có hơi bất ngờ khi thấy cô, nhưng cũng không mất quá lâu để nàng ổn định lại vì đây là lần thứ hai tâm trí nàng xuất hiện những thứ kì quái này rồi. Nàng nghiêm túc nói chuyện với Nguyệt Liên:
- Tôi không có thời gian giỡn với cô đâu. Cậu bé kia là Hàn Quốc Đại?
- Ừm, còn hai người phụ nữ kia là mẹ anh ta và Hàn Liên Sắt.
- Anh ta vừa chết thì tôi lại nhìn thấy được kí ức của anh ta, cũng giống như sau khi Hàn Liên Sắt bị bắt. Cô chắc đây không phải là ưu đãi của vai trò này chứ?
Nguyệt Liên khựng lại suy nghĩ một lát, rồi trả lời nàng:
- Theo khế ước của tôi với tinh linh thì hoàn toàn không có ưu đãi này. Ngược lại, tôi phải hỏi cô mới phải đó. Cô có chắc mình chưa từng gặp tinh linh trước đây không?
Nàng lắc đầu, hoàn toàn không hiểu tại sao Nguyệt Liên lại hỏi câu này:
- Chuyện này thì có liên quan gì đến việc đó?
- Những năng lực kì lạ này thường được tinh linh ban tặng cho con người. Nếu như cô chắc chắn mình chưa từng gặp thì chỉ còn khả năng đã có người kí khế ước với tinh linh vì cô thôi.
Nàng thật sự chẳng thể hiểu nổi thứ hiểu biết ảo diệu này. Mặc kệ loại năng lực này là gì, nàng chỉ cần biết nó rất có ích trong việc hoàn thành vai trò này thôi.
- Bỏ qua chuyện này đi, tôi có chuyện cần hỏi cô. Anh trai của Hạ Tinh Lam là ai?
Nguyệt Liên lại nhìn nàng với ánh mắt khó hiểu mà đáp lời:
- Như cô thấy đấy, trong tương lai, tôi chưa từng gặp anh ta, chỉ nhớ có một lần Tinh Lam kể cho tôi về người đó thôi.
Cô bất lực nhìn nàng, tỏ vẻ thật sự không biết gì. Nhưng ánh mắt nàng lại long lanh, thích thú nhìn cô. Thứ duy nhất nàng muốn biết là lời kể của Hạ Tinh Lam.
- Em ấy nói anh ta là một người khá phóng khoáng, hay chống đối gia đình, nhưng cũng rất chiều chuộng em ấy. Cơ mà đến cuối cùng, Tinh Lam vẫn nói tôi không nên gặp người đó vì anh ta không phải là một đối tượng đáng quen biết.