Chương : 47
Lục Hi cũng không thèm màng tới tâm trạng của La Linh Phân, anh đưa mắt nhìn xuống đồng hồ đeo tay của mình: “Cũng không còn nhiều thời gian nữa, bà La mời đi cho, tôi không tiễn nữa.”
Từ lúc vào cửa cho đến bây giờ, mỗi động tác cử chỉ của anh đều rất lịch sự, nhưng chính người lịch sự nho nhã như vậy mới khiến cho La Linh Phân phải run sợ.
Bà ta lấy điện thoại ra rồi bấm bấm cái gì đó, cũng không biết đang bấm cái gì mà tốc độ vô cùng nhanh, một lúc sau, La Linh Phân mới lại ngẩng đầu lên, nhưng bà ta vẫn chưa có ý rời đi: “Tổng giám đốc Lục, yêu cầu tới 70% quá lớn, nhưng tôi có thể quy 30% quyền sở hữu bất động sản dưới tên của Trí Thiên cho Thẩm Dĩnh.”
Lục Hi rõ ràng chẳng có ý định nói sâu về chuyện này, anh thản nhiên lên tiếng: “Nói xong chưa?”
La Linh Phân nhìn thấy anh quay người định rời đi thì lập tức đứng dậy: “Tổng giám đốc Lục, cậu giúp Thẩm Dĩnh tranh tài sản như vậy thì có ích gì với cậu đâu chứ!”
Lục Hi chợt dừng bước, đầu lưỡi trong miệng anh khẽ nhếch lên một chút như thể anh đang nghĩ ra gì đó, ánh mắt anh trầm xuống, sau đó anh khẽ thở dài một cái rồi mới từ từ mở miệng: “Bởi vì tôi…..”
“Cạch!”
Lời chưa nói hết thì cửa văn phòng đột nhiên bị mở toang từ ngoài ra, Thẩm Dĩnh thở hổn hển xuất hiện ở trước cửa văn phòng, còn Trịnh Tinh Cung thì vội vàng từ sau chạy đến: “Tổng giám đốc đang gặp khách, cô không vào được…..”
Thẩm Dĩnh vừa nhìn thấy hai người đang ở trong phòng thì hàng lông mày thanh tú của cô chợt nhau lại dữ dội, ngữ khí chất vấn La Linh Phân: “Bà tới đây làm gì?”
Trịnh Tinh Cung nhìn thấy Thẩm Dĩnh bước vào trong, anh vừa định tiến lên trước chặn cô lại thì đã bị ánh mắt của Lục Hi ngăn cản, anh liền hiểu ý rồi lui ra ngoài.
Trong văn phòng chỉ còn lại ba người, Lục Hi quay người lại liếc mắt nhìn chiếc điện thoại trong tay La Linh Phân: “Bà nhắn tin cho cô ấy sao?”
Năm ngón tay của La Linh Phân siết chặt lại, lòng bàn tay bà ta đã toát lên cả một tầng mồ hôi mỏng, ở lại nơi này càng lâu thì bà ta lại càng cảm nhận được khí phách chết người của người đàn ông này, cho nên bà không dám mở miệng thừa nhận.
Thế là La Linh Phân hướng mắt về phía Thẩm Dĩnh : “Tiểu Dĩnh à, hôm nay mẹ đến đây là để nói với Tổng giám đốc Lục về chuyện của con và Trí Thiên, tối hôm đó ở Hồng Đỉnh thật ra không phải là doTrí Thiên cố ý đâu, nó cũng không ngờ sẽ có kết cục như vậy mà, con ngàn vạn lần đừng để trong lòng nha!”
“Đừng để trong lòng sao?” Thẩm Dĩnh suýt chút nữa là đã phát hỏa rồi, nếu La Linh Phân không phải là tiền bối thì cô cũng không biết là mình sẽ thốt ra được những lời gì đâu: “Có chuyện gì thì chúng ta nói chuyện riêng, đây là công ty không thích hợp để nói.”
Nhìn thấy thái độ cứng rắn của Thẩm Dĩnh, La Linh Phân còn tưởng đây và người ở nhà họ Đoàn là hai người khác nhau nữa cơ, bà ta cảm thấy cô đây chính là do ỷ có Lục Hi chống lưng cho nên mới dám lớn giọng như vậy, đáy lòng bà ta hận đến nỗi muốn giáng cho cô mấy bạt tai, nhưng bên ngoài bà ta vẫn cố giữ giọng hòa khí: “Tiểu Dĩnh, mẹ biết con hận Trí Thiên, nhưng dù sao hai đứa cũng là vợ chồng, đi được đến hôm nay cho dù không có tình cảm nữa thì cũng nên niệm tình cũ mà, cho dù bây giờ hai đứa có chia tay nhau đi nữa, nhưng tình cảm trước đây vẫn là thật mà, con cũng không nên ép Trí Thiên cũng đường chứ!”
Sắc mặt Thẩm Dĩnh tái mét: “Người không niệm tình cũ là anh ta, không phải tôi.”
“Là Trí Thiên sai trước, nhưng mà………..” La Linh Phân nói tới đây thì lại liếc mắt nhìn Lục Hi đứng ở bên cạnh một cái: “Nhưng đoạn video đó mà được tung ra thì cuộc đời của Trí Thiên xem như bị hủy rồi!”
Thẩm Dĩnh có chút không hiểu, cô cau mày hơn nữa : “Video gì?”
“Con không biết à?” La Linh Phân có hơi ngạc nhiên, bà theo bản năng liếc nhìn Lục Hi một cái, sắc mặt của anh vẫn không thay đổi, nhưng ánh mắt đó lại lạnh tới khiến người ta không rét mà run.
Mụ giảo hoạt La Linh Phân này ngay lập tức liền hiểu ra vấn đề, lúc này bà ta bước về phía trước một bước như thể muốn vồ lấy Thẩm Dĩnh: “Tiểu Dĩnh à, mẹ chính là muốn nói con không phải là một người nhẫn tâm đâu đúng không, hôm con bị người ta làm khó ở Hồng Đỉnh, đoạn video giám sát đó đã được Tổng giám đốc Lục sao lưu lại rồi, nói là muốn tung ra cho công chúng xem, con cũng biết mà, nếu như mà thật sự bị phát ra thì cả đời này Trí Thiên coi như xong rồi, mẹ chỉ có nó là con trai thôi, nếu như thật sự mà xảy ra chuyện gì thì mẹ làm sao sống nổi đây!”
Thẩm Dĩnh hoàn toàn không biết về điều này. Đã hơn nửa tháng kể từ sự việc ở Hồng Đỉnh rồi, cô cũng không còn nghĩ về chuyện của đêm đó nữa, thì ra Lục Hi đã sao lưu đoạn video giám sát đó lại rồi.
Nếu thực sự như La Linh Phân nói, đây chắc chắn sẽ là chìa khóa cho vụ kiện.
Nhưng cô cũng hiểu đoạn video này quan trọng như thế nào, không chỉ là ly hôn, mà Đoàn Trí Thiên có lẽ sẽ phải trả giá rất nghiêm trọng nữa.
Ý định ban đầu của cô là trả thù nhà nhà họ Đoàn, nhưng không bao gồm việc đưa Đoàn Trí Thiên vào tù.
Từ đầu đến cuối Lục Hi cũng không hé môi nói nửa lời, trên mặt anh cũng không có biểu hiện gì, anh chỉ giương ánh mắt thâm trầm của mình nhìn Thẩm Dĩnh, dường như anh cũng đang đợi cô trả lời.
Thấy Thẩm Dĩnh không nói chuyện, La Linh Phân liền biết cô đang do dự rồi, vì nghĩ cho tương lai của Đoàn Trí Thiên, bà ta thậm chí còn nghiến răng quỳ thẳng xuống dưới chân Thẩm Dĩnh.
Thẩm Dĩnh giật nảy mình, cô lùi lại một bước, nhưng La Linh Phân đột nhiên nắm lấy tay cô: “Tiểu Dĩnh, mẹ biết Trí Thiên đối với con không tốt nhưng dù sao chúng ta cũng từng là người một nhà mà, con thật sự sẽ nhẫn tâm làm như vậy sao? Mẹ có thể thay Trí Thiên hứa với con, sau chuyện này mẹ sẽ kêu nó phối hợp thật tốt, chuyện ly hôn của các con mẹ sẽ thuyết phục nó không được tìm tới làm phiền con nữa, chuyện này con bỏ qua cho nó có được không!”
Sắc mặt Thẩm Dĩnh chợt căng lại: “Bà đứng dậy trước đi.”
“Cầu xin con đó Tiểu Dĩnh, cho dù con cũng đã từng gọi mẹ một tiếng mẹ rồi…”
La Linh Phân chưa nói hết câu thứ hai thì Lục Hi đã đi tới sau lưng của Thẩm Dĩnh, cánh tay dài săn chắc của anh vòng qua vai cô kéo cô vào trong lòng mình, đồng thời cũng hất tay của La Linh Phân ra.
La Linh Phân ngước mắt lên nhìn hai người họ, tướng mạo của đôi nam nữ đúng là rất hợp với nhau, bà ta hậm hực rút tay lại, trên mắt thì cố gắng nhỏ vài giọt lệ ra, bà khóc không nhiều nhưng giọng la lối thì không hề nhỏ.
Tai của Lục Hi bị làm ồn tới không chịu được nữa, anh cầm lấy chiếc điện thoại nội tuyến trên bàn làm việc lên rồi cất giọng lạnh lùng: “Kêu vệ sĩ tới đưa người ra ngoài.”
La Linh Phân nhìn thấy Lục Hi đang muốn đuổi mình đi thì lập tức hoảng loạn, bà ta lập tức vừa quỳ vừa nhích đầu gối đi về phía trước, đáy mắt bà lóe lên một sự xảo quyệt : “Tiểu Dĩnh, con giúp Trí Thiên lần này đi có được không? Mẹ biết con hận nó, nhưng con có thể nhẫn tâm nhìn một đứa trẻ sinh ra không có ba sao!”
Trái tim của Thẩm Dĩnh bị lung lay bởi những lời nói của La Linh Phân, cô không muốn Đoàn Trí Thiên được yên ổn, anh ta đã dùng những thủ đoạn đê tiện gì với cô cô đều nhớ hết, cô không phải là Thánh mẫu, mấy chuyện như lấy đức báo oán cô không làm được, càng huống hồ, Lục Hi vì án kiện của cô mà đã tốn bao công sức, cô mà đồng ý tha cho La Linh Phân dễ dàng như vậy thì thật không công bằng với anh ấy chút nào.
Nhưng bà ta vừa mới nói gì?
Đứa trẻ? Ba ?
Não cô trong phút chốc chợt nhớ ra điều gì đó, trong đầu cô đang cuồn cuộn lại một câu nói mà Đoàn Trí Thiên đã nói trên điện thoại ngày hôm đó ‘Thiệu Mộng Giai mang thai rồi’.
Cả người cô run rẩy, không còn nghi ngờ gì nữa, câu nói này đã chém một nhát vào điểm yếu của cô rồi, cho dù cô hận Đoàn Trí Thiên, càng hận Thiệu Mộng Giai, nhưng đứa trẻ đó có tội gì đâu chứ, trẻ con vô tội mà…
Lúc đó Thẩm Tri Lịch bị xét xử và đưa đi, cho nên cô hiểu cảm giác đó như thế nào. Nếu đứa trẻ từ nhỏ đã không có cha ở bên cạnh, cô há chẳng phải cũng biến thành loại người mà cô ghét nhất rồi sao.
Không khí trong văn phòng chợt trở nên yên lặng một hồi lâu, Lục Hi cúi mắt xuống nhìn gương mặt trắng bệch của người phụ nữ, anh quay người định lấy chiếc điện thoại trên bàn lên nhưng lại bị bàn tay nhỏ bé có hơi lạnh của Thẩm Dĩnh ngăn lại.
“Lục Hi.”
Bước chân của người đàn ông dừng lại, ngay cả không khí xung quanh cũng như đang ngưng tụ rồi, đôi mắt sắc bén của anh chạm vào cô, không đợi cô kịp mở miệng anh đã nhảy vào nói trước: “Em nghĩ kỹ rồi hẵng nói.”
Trái tim Thẩm Dĩnh như nhảy cẫng cả lên, cô vẫn nắm chặt tay áo của anh không buông, đôi đồng tử trong mắt cô thì lắc qua lắc lại liên tục, sau đó cô từ từ nhắm mắt lại, ngực cô thì không ngừng nhấp nhô vì lúc này cô đang rất kích động: “Anh đưa video đó… cho bà ta đi.”
…………