Chương : 42
Thẩm Dĩnh ngừng bước rồi trả lời thành thật: “Ừm.”
Sau vài giây yên lặng, Dư Quyết Đông mới buông lỏng cổ tay cô ra, dưới đáy mắt anh sâu đến mức không nhìn thấy được bất kì cảm xúc nào: “Đi đi.”
Thẩm Dĩnh bước nhanh ra khỏi phòng bao, cô tiến vào toilet bật vòi nước lên làm ướt khăn tay của mình rồi vỗ nhẹ vào trán, trong đầu cô lúc này chỉ toàn là nghĩ về những lời mà Phạm Minh nói lúc nãy thôi.
Năm đó ba cô đã bị tra xử vì phê duyệt một công việc mua bán, lý do là tham nhũng và hối lộ. Vào thời điểm đó, tập đoàn hợp tác với ba cô chính là tập đoàn Bảo Hữu, nhưng lúc đó quy mô của Bảo Hữu không lớn như bây giờ, đó chính là dự án hợp tác năm đầu tiên của họ và Chính Phủ.
Những chi tiết sau đó Thẩm Dĩnh cũng không biết rõ, chỉ biết Thẩm Tri Lịch đã bị song quy(*) kết án 13 năm tù. Lúc đó, ông ta đã tiêu rất nhiều tiền để tìm người bảo lãnh, có lịch sử đen tối như vậy thì sau đó rất khó để tìm được một công việc, những người bạn của ông lúc đó tránh ông còn hơn tránh tà, Thẩm Tri Lịch chỉ đành kiếm sống nhờ buôn bán nhỏ lẻ mà thôi.
(*)Cơ quan giám sát trong khi điều tra vụ án có quyền yêu cầu đương sự có mặt tại địa điểm quy định trong thời gian quy định để giải thích, trình bày về vụ việc có liên quan.
Nói về tham nhũng, trong ấn tượng của Thẩm Dĩnh, cô chưa bao giờ cảm thấy rằng gia đình mình đặc biệt có tiền hay giàu có cả, chỉ là một gia đình có kinh tế tầm trung mà thôi.
Nhưng điều mà cô không ngờ nhất, tên Phạm Minh, người đóng vai trò là luật sư đại diện của Thẩm Tri Lịch trong án kiện năm đó lại trở thành đại diện hợp pháp của Tập đoàn Bảo Hữu?
Người ta nói, cho dù Tập đoàn Bảo Hữu có rộng lượng như thế nào đi nữa cũng sẽ không chọn một người như vậy đâu, càng huống hồ chuyện năm đó lại rùm beng như vậy, không lẽ lão Tổng giám đốc của Bảo Hữu lại rộng lượng như vậy sao?
Thẩm Dĩnh luôn cảm thấy rất lạ, trong chuyện này nhất định không đơn giản, cô phải hỏi lại ba mới được.
Thẩm Dĩnh đang ngẩn ngơ suy nghĩ thì đột nhiên điện thoại trong túi cô rung lên một cái, cô lấy ra xem thì nhìn thấy đó là Đoàn Trí Thiên gọi đến.
Cô nhấc máy: “Alo.”
“Cô đang ở đâu?” Thanh âm điềm tĩnh của người đàn ông từ đầu dây bên kia truyền tới.
Thẩm Dĩnh lấy chiếc khăn giấy trên trán ra rồi ném vào thùng rác: “Có tiệc xã giao.”
“Xong việc rồi chúng ta gặp nhau một lát.”
“Có chuyện gì thì nói trong điện thoại luôn đi, e là gặp không kịp.” Điều quan trọng là, bây giờ Thẩm Dĩnh không muốn gặp anh ta chút nào.
Đầu dây bên kia thở dài một cái, một lúc sau mới mở miệng nói: “Cô không phải là muốn bàn chuyện ly hôn sao, ngồi cùng nhau cho dễ nói chuyện.”
Động tác của Thẩm Dĩnh chợt khựng lại một chút, cô có hơi cảnh giác với thái độ đột ngột thay đổi của Đoàn Trí Thiên: “Sao anh lại đột nhiên nghĩ thông suốt rồi?”
“Mộng Giai mang thai rồi.”
Cho dù Thẩm Dĩnh đã có chuẩn bị sẵn tâm lý đi chăng nữa cô vẫn cảm thấy sốc, Thiệu Mộng Giai mang thai rồi…….
Cô không thể không nghĩ đến La Linh Phân, bà ta ao ước có cháu ẵm bồng như thế nào cô biết rõ nhất, năm đó cô và Đoàn Trí Thiên kết hôn, ngay từ khi chuẩn bị xong hôn lễ cô đã luôn bị thúc giục sinh con, bây giờ tâm nguyện cuối cùng cũng thành hiện thực rồi, La Linh Phân không vì Thiệu Mộng Giai thì cũng vì đứa cháu, bà ta sẽ đồng ý cuộc ly hôn này thôi.
Thẩm Dĩnh từng nghĩ rằng cô sẽ cảm thấy đau lòng, nhưng cô lại phát hiện, ngoài cảm giác ngạc nhiên ban đầu ra, bây giờ cô còn điềm nhiên hơn cả những gì cô tưởng tượng nữa.
Cảm xúc của cô đã cạn kiệt khi cô cứ mãi bám lấy Đoàn Trí Thiên rồi.
“Đến đây đi, tôi đã đặt phòng bao ở Hồng Đỉnh rồi, phòng A301, chúng ta gặp mặt rồi nói cho rõ ràng.”
……..
Từ toilet đi ra, Dư Quyết Đông đang đợi cô ở cửa quán trà. Người đàn ông mặc một bộ đồ rất trang trọng, đứng dưới ánh đèn sáng, thân ảnh cao ráo cùng với đôi chân dài miên man của anh hiện lên trông rất bắt mắt.
Thỉnh thoảng có những cô phục vụ trẻ đi ngang qua cũng không cầm được mà phải ngoái lại nhìn anh.
Nhìn thấy Thẩm Dĩnh đi tới, Dư Quyết Đông liền cất chiếc điện thoại trên tay của mình đi: “Tôi đưa cô về.”
“Không cần đâu, tôi còn phải đến một nơi nữa.”
Ánh mắt thâm trầm của Dư Quyết Đông rơi trên mặt cô: “Có hẹn?”
“Không phải.” Thẩm Dĩnh thở dài bất lực: “Bàn chuyện ly hôn.”
“Ly hôn?” Dư Quyết Đông lại một lần nữa bị sốc: “Cô bao nhiêu tuổi rồi?”
“Hai mươi bốn tuổi.” Thẩm Dĩnh biết anh đang nghĩ gì, sợ bầu không khí sẽ trở nên ngượng ngịu nên cô đã nói đùa: “Lúc tôi kết hôn người khác vẫn còn độc thân, tôi ly hôn rồi mà người khác vẫn còn độc thân, đúng là bị giày vò một cách lãng phí mà.”
Dư Quyết Đông không ngờ cô vẫn còn tâm tư để trêu đùa mình như vậy, anh biết cô đi xử lý chuyện riêng không tiện nên cũng không miễn cưỡng cô nữa: “Cô đi đi, nếu có chuyện gì……”
Thẩm Dĩnh nghe không rõ: “Cái gì cơ?”
Dư Quyết Đông giơ chiếc điện thoại trên tay của mình lên về phía cô: “Có chuyện gì thì gọi cho tôi.”
Thẩm Dĩnh sững người, cô cảm thấy điều này có hơi lạ, nhưng nhìn vào đôi mắt thẳng thắn của Dư Quyết Đông, cô lại cảm thấy mình đây là đang nghĩ nhiều rồi nên đã trả lời: “Được.”
……
Câu lạc bộ Hồng Đỉnh là một trong những câu lạc bộ giải trí nổi tiếng nhất trong thành phố, nó nổi tiếng với chi phí cao, một chỗ bình thường thôi cũng đã lên tới vài chục triệu rồi chứ đừng nói đến một phòng VIP. Một chai rượu bình thường thôi cũng đã có giá bảy tám chữ số rồi.
Tuy nhiên muốn được vào đây tiêu xài thì phải có thẻ hội viên. Muốn trở thành hội viên ở đây thì tiền chỉ là một mặt, còn lại phải thông qua một đánh giá lý lịch bối cảnh nhất định.
Khi Thẩm Dĩnh bước vào có báo tên của cô, và không có ai chặn cô lại cả, có thể là do Đoàn Trí Thiên đã dặn trước với nhân viên ở đây rồi.
Dựa theo tin nhắn mà Đoàn Trí Thiên gửi đến, Thẩm Dĩnh đi đến phòng bao A301, khi cô đẩy cửa bước vào thì không thấy ai khác cả, cửa phòng được cách âm rất tốt nên không hề nghe thấy những âm thanh tạp nham bên ngoài chút nào.
Thẩm Dĩnh tìm số điện thoại của Đoàn Trí Thiên rồi gọi cho anh ta, nhưng số máy lại báo bận, cô đi đến ghế sofa ngồi trước, trên bàn được bày sẵn một chai rượu và vài chiếc ly, không lẽ anh ta đi toilet rồi sao?
Trong phòng thoang thoáng một mùi hương rất kì lạ, khiến cho Thẩm Dĩnh nhăn nhăn mũi lại, nhưng cô lại không để ý vì nghĩ rằng đây chỉ là mùi thuốc lá hòa lẫn với mùi rượu mà thôi, mùi hương này đúng là có chút khó ngửi.
Đã đợi hơn mười phút mà vẫn không thấy Đoàn Trí Thiên đâu, Thẩm Dĩnh đảo mắt nhìn một vòng xung quanh phòng bao, đột nhiên cô cảm thấy có gì đó không đúng lắm, sau đó cô lập tức đứng dậy và định đi ra ngoài, nhưng vừa đứng dậy thì đầu óc cô chợt trở nên chóang váng xay xẩm mặt mày.
Sức lực trong cơ thể cô dường như đã bị rút đi hơn một nửa, cô đứng dậy chưa được hai giây thì cả người lại bất giác ngồi xuống lại ghế sofa.
Thẩm Dĩnh cố gắng vịn ghế sofa đứng dậy lần nữa nhưng cô dường như không còn một chút sức lực nào nữa hết, trên đầu cô như thể có một hòn đá nặng vài tấn đang đè lên đó, khiến cô ngay cả thăng bằng cũng không giữ được.
Đáy lòng cô chợt dấy lên một linh cảm không tốt, cô cố gắng lấy từ trong túi ra một tấm khăn giấy ướt để bịt mũi lại
Thẩm Dĩnh còn chưa được ngồi nghỉ một chút nào thì cửa phòng bao đột nhiên bị mở toang ra từ bên ngoài, sau đó có hai người đàn ông mặc áo khoác đen và quần đen bước vào, tuy Thẩm Dĩnh không thể nhìn rõ tướng mạo của họ, nhưng nhìn những đường nét trên gương mặt của hai người đó Thẩm Dĩnh cũng có thể phân biệt ra được, đó không phải là Đoàn Trí Thiên!
Tiêu rồi!
Bị lừa rồi.
Sau khi hai người đàn ông kia bước vào liền không nói không rằng mà kéo cô ra ngoài, Thẩm Dĩnh liều mạng giãy dụa nhưng sức lực của cô đối với họ mà nói cũng chỉ như đang gãi ngứa mà thôi, không có tác dụng gì cả.
Thẩm Dĩnh bị đưa đến tầng ba của Hồng Đỉnh, tầng này toàn bộ đều là các phòng dành cho công việc mua bán làm ăn, còn dùng để làm gì thì không nói cũng hiểu.
‘Lạch cạch!’ tiếng thẻ mở cửa phòng.
Nhìn thấy mình sắp bị đưa vào, trong sự tuyệt vọng, đột nhiên trong người Thẩm Dĩnh như được tiếp thêm một chút sức lực từ đâu đó, cô há mồm cắn vào tay của một người đàn ông, sau đó còn vung chân đá vào hạ bộ của người còn lại.
Hai người đàn ông không có phòng bị nên theo bản năng hung hăng hất tay cô ra, Thẩm Dĩnh nhân cơ hội chạy ra khỏi cửa, nhưng chân cô lại không có chút sức nào cả, Thẩm Dĩnh dựa vào tường nặng nề mà bước đi, trông giống hệt như một con gà mất đầu vậy.(*)
(*)Rất nỗ nực làm điều gì đó, nhưng không tổ chức kỹ càng, dần đến thất bại.
Sau khi hai tên đàn ông kia tỉnh thần thì liền bắt đầu đuổi theo Thẩm Dĩnh, cô không cần quay đầu lại cũng biết họ ở ngay sau cô càng lúc càng gần rồi.
Thang máy….ở ngay trước mặt kia rồi!
Có lẽ ông trời đang giúp cô, cô vừa mới bước đến cửa thang máy thì cửa lập tức mở ra.
Cô thậm chí còn không có thời gian để ngẩng đầu lên nhìn nữa mà trực tiếp tiến vào, trong lúc hoảng loạn cô đâm sầm vào một bức tường người vững chắc……
Thẩm Dĩnh không còn thời gian để nói xin lỗi nữa: “Xin nhường đường, xin nhường đường!”
Ngay khi cô vừa đưa tay ra để ấn nút đóng, cổ tay cô đột nhiên bị người kia bắt lấy, sau đó một giọng nam trầm thấp lạnh như băng sương vang lên: “Thẩm Dĩnh?”
……..