Chương : 15
Nếu như không phát sinh quan hệ, như vậy hết thảy cũng vẫn còn kịp.
Ngang nhiên nói tới loại chuyện này, bên tai Thẩm Dĩnh từ từ nóng lên trở nên đỏ ửng, không cần cô mở miệng, Phùng Tuyết Du cũng biết, muộn rồi, nên làm không nên làm, đều đã làm rồi.
“Cậu…” Phùng Tuyết Du cứng họng không nói lời nào, cũng không biết nên nói cái gì cho phải.
Thẩm Dĩnh sợ cô ấy xem thường mình, liền vội vàng giải thích: “Chuyện này không phải tớ có thể khống chế được, vốn là chúng tớ quen biết chính là ngoài ý muốn…”
“Tiểu Dĩnh à, Lục Hi không phải người bình thường, cậu trêu chọc tới anh ta không phải đơn giản như vậy.” Lời đồn bên ngoài về Lục Hi Phùng Tuyết Du cũng có nghe thấy, người đàn ông này rất thanh cao, không có người đàn bà nào có thể lọt vào mắt anh ta.
Ngược lại không phải nói Thẩm Dĩnh không tốt, cô rất tốt, nhưng loại tốt đẹp đơn thuần và Lục Hi lòng dạ thâm sâu căn bản không phải cùng một thế giới.
Cô ấy sợ cô phí công vô ích, đến cuối cùng vẫn là chính cô thua thiệt.
Phùng Tuyết Du thấy cô mặt mũi mờ mịt không biết gì, than thở một tiếng: “Cậu bây giờ còn có thể toàn thân rút lui sao, nếu như có thể, vậy cái anh ta giúp cậu tớ cũng có thể, cậu không cần lo lắng.”
Thẩm Dĩnh sợ run lên, đầu óc rất loạn: “Tớ không biết, nếu không tớ mở miệng thương lượng với anh ta.”
“Thôi đi.” Phùng Tuyết Du bỗng nhiên khoanh tay: “Theo tớ thấy, Lục Hi người đàn ông như vậy nếu đã quyết định, rất khó thay đổi, bây giờ cậu nói không có chỗ nào tốt.”
Mặt Thẩm Dĩnh như khóc tang, trong lòng Phùng Tuyết Du không đành lòng, không đả kích cô nữa: “Được rồi, cái này cũng không coi là quá xấu, Lục Hi độc thân, cậu bây giờ cũng coi là độc thân, nói không chừng các cậu còn có thể phát triển, cậu coi như là đang yêu đương, nếu như anh ta bắt nặt cậu, tớ là người đầu tiên xông lên báo thù thay cậu.”
Thẩm Dĩnh gượng gạo cười một cái, trong lòng lại ngoan cố, yêu đương sao? Nếu quả thật là như vậy thì tốt rồi, đáng tiếc đối với Lục Hi mà nói, cô chỉ là một công cụ phát tiết của anh.
Nói chuyện với Phùng Tuyết Du một hồi, hai người ăn bữa tối tại nhà hàng Tây Hilton, thời gian vừa mới tới bảy giờ, Thẩm Dĩnh liền ngồi không yên, nói đón xe đi trước.
“Cậu gấp như vậy làm gì?” Phùng Tuyết Du còn nửa chai rượu vang chưa uống hết.
Thẩm Dĩnh nói rõ nguyên nhân: “Lục Hi nói tớ phải về nhà trước tám giờ tối.:
Phùng Tuyết Du há hốc miệng, biểu cảm có chút kinh ngạc, không nghĩ tới Tổng Tổng Giám đốc Lục ngạo mạn tài giỏi trong lời đồn cũng chỉ là một người bình thường…
Vẻ mặt cô ấy trở lại như cũ, cùng đứng lên: “Vậy tớ đưa cậu đi.”
“Không cần, cậu qua cũng không tiện, tớ đón xe là được.”
Phùng Tuyết Du vừa nghe cũng không tiếp tục ép ở lại: “Vậy được, trên đường cậu từ từ thôi.”
…
Bốn mươi phút sau, xe taxi dừng ở cửa khu biệt thự Ngự Cảnh Viên, bởi vì có an ninh kiểm tra, xe taxi không vào được.
Thẩm Dĩnh trả tiền xuống xe, đang đi vào bên trong, tuần tra an ninh sau khi thấy liền để cô ngồi xe của biệt thự, đưa cô tới cửa.
Sau khi thấp giọng nói cảm ơn, Thẩm Dĩnh lấy chìa khóa từ trong túi xách buổi sáng Lục Hi cho cô, trong phòng khách mở đèn, người đàn ông đang ngồi trên ghế sofa xem tin tức tài chính hôm nay.
Nghe thấy cửa có động tĩnh quay đầu nhìn qua: “Không tệ, rất đúng giờ.”
Thẩm Dĩnh thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu thay giày đế bằng mang vào chân, lúc khom người chuẩn bị đứng lên, sau lưng bỗng nhiên có người chặn ngang, lòng bàn tay ấm áp ôm eo cô, bị kéo về phía sau một chút, cái mông được bắp đùi cứng rắn của người đàn ông chống đỡ.
“A!” Thẩm Dĩnh sợ hết hồn, liền vội vàng đứng lên, muốn xoay người lại bị anh trực tiếp đẩy người lên tủ giày, hai tay cô chống lên cái tủ, hơi nghiêng đầu: “Lục Hi …”
“Tôi ở đây.” Người đàn ông nói chuyện đồng thời tay đã thăm dò vào đáy quần cô, động tác thô lỗ khiến người đàn bà hoảng sợ.
“Anh, anh sao vậy?” Trực giác nói cho cô biết, hôm nay Lục Hi rất khác thường.
“Tâm tình có chút không tốt.” Anh nhận một vụ án, một nguyên cáo trong đó lại tự sát ở trong nhà, một người mẹ đơn thân mẹ, rất giống khi anh còn bé, khó tránh khỏi có chút tâm trạng.
Thời điểm này nói nhiều cũng vô ích, tốt nhất chính là thỏa thích làm một trận, tất cả đều dựa vào bản năng của cơ thể, cái gì cũng không muốn nghĩ.
Nhưng kiểu xâm chiếm mạnh mẽ như vậy, khiến cho Thẩm Dĩnh nhớ tới Đoàn Trí Thiên , đặc biệt là người đàn ông bây giờ đưa lưng về phía cô, không thấy rõ mặt anh, trong lòng càng thêm sợ hãi.
Mở miệng có chút chật vật: “Tôi hôm nay không muốn làm, ngày khác có được hay không, tôi thật sự không muốn…”
Lục Hi luôn luôn sẽ không cân nhắc đến cảm nhận của cô, anh muốn liền muốn, nhưng hôm nay anh lại không tiến thêm bước nữa, bởi vì người đàn bà ở trước bắt đầu run rẩy.
Động tác anh ngừng một lát, nắm bả vai cô, xoay người lại.
Dưới ánh đèn tường mờ ảo ở lối vào, khuôn mặt của người đàn bà tái nhợt đáng sợ, khóe mắt cô óng ánh. Thuận theo đi xuống, ánh mắt của người đàn ông dừng lại.
Vốn là đôi môi lộ ra màu hồng nhạt, lúc này có một cục màu đỏ sậm.
Anh nhớ, hôm nay lúc ra khỏi cửa nơi này vẫn sạch sẽ.
Thẩm Dĩnh mắt thấy anh đột nhiên trở nên độc ác, không đợi nói chuyện người này bỗng nhiên nghiêng người đến gần, tiến tới ngửi cổ áo cô, càng tàn bạo hơn: “Em không tới bệnh viện.”
Trong lòng Thẩm Dĩnh ‘Lộp bộp’, còn chưa nghĩ ra giải thích thế nào, ngón tay người đàn ông đã đè lên.
Mang theo đủ lực đạo khiến cô đau đớn, xoa nắn nghiền ép, không tới mấy cái, chỗ kết vảy lại rỉ ra máu tươi màu đỏ sậm lần nữa, dọc theo khóe môi.
Thẩm Dĩnh bị đau, thấp giọng rít một tiếng cũng không dám phát ra âm thanh nào khác, người đàn ông trước mắt sắc mặt đáng sợ, dường như một cơn bão đen sắp tới.
Cô nói dối.
Lục Hi nhìn môi cô bị máu tươi nhuộm đỏ, nhấn một cái nữa: “Giải thích.”
Thẩm Dĩnh bị anh dọa, lời đến khóe miệng cuối cùng nói xin lỗi: “Xin, xin lỗi.”
Lục Hi cười một cái, cười khiến người ta rợn cả tóc gáy: “Cho nên em lừa gạt tôi, hửm?”
Thẩm Dĩnh há miệng, nhưng không phát ra thanh âm nào, cổ họng giống như là bị người ta chặn lại.
“Con người tôi, không thích nhất là người khác lừa dối tôi.” Lục Hi nhìn ánh mắt của cô như một con dao phát sáng lạnh lẽo. Anh đưa tay lên chạm vào má cô, làn da mỏng manh dưới ngón tay anh khiến người ta muốn phá hủy: “Em nói xem, tôi nên trừng phạt anh thế nào?”
Nói xong, anh không cho Thẩm Dĩnh bất kỳ cơ hội hít thở nào, kéo lấy mái tóc dài của cô kéo về phía sau, khiến cô bị buộc phải ngẩng đầu lên, giống như con mãnh thú gặm cắn cổ cô vậy, lưu lại dấu vết loang lổ.
Hai tay Thẩm Dĩnh đánh đấm loạn xạ, cánh tay không cẩn thận quét qua túi xách đặt trên tủ giày, soạt một tiếng rơi trên mặt đất, văn kiện bên trong cũng vì vậy tán loạn đầy đất.
Lục Hi vốn không muốn dừng lại, nhưng sau khi quét qua mấy chữ to “Đơn ly hôn”, theo bản năng ngừng lại.
Thẩm Dĩnh hai tay bọc lấy mình, hốc mắt đỏ hoe gật đầu: “Anh ta… gọi điện thoại cho mẹ tôi nói tôi không kiểm điểm, mẹ tôi vẫn chưa biết chuyện chúng tôi muốn ly dị.”
Lục Hi đem đơn ly hôn để ở một bên, năng cằm cô: “Miệng cũng là do anh ta làm?”