Chương : 39
�N BẮT ĐẦU
Trans+Edit: Pinastoryverdie
Nguồn: wattpad.com/pinastoryverdie
---------
Lạc Phong sau khi được nhóm FancyBoy truyền thụ kinh nghiệm, ngay lập tức đi vào nhà tắm công cộng của nhà văn hoá để tắm rửa sạch sẽ, nóng lòng muốn áp dụng ngay các "chiêu thức chinh phục cúc nụ" của Ngô Ẩn.
Hiện tại đã là bảy giờ mười, các học viên trong nhà văn hoá đều đã lấy xe ra về gần hết, Ngô Ẩn vẫn đang đứng đợi Lạc Phong. Cậu ta hai tay bỏ vào túi quần tây đen, áo sơ mi bỏ ngoài ngoài quần có chút nhăn nhúm, đeo chéo một cái cặp văn phòng, sãi từng bước chân đi qua đi lại, miệng còn không quên huýt sáo vài tiếng.
Lúc này, từ phía xa, Lạc Phong chậm rãi bước tới.
Thân hình của hắn cao ráo lực lưỡng, mái tóc được vuốt ngược lên khiến gương mặt trở nên sáng ngời. Hắn ta hôm nay mặc một cái áo thun ôm gọn cơ thể, làm lộ ra từng đường nét nam tính mạnh mẽ, quần Jeans rách cá tính, giầy thể thao khoẻ khoắn năng động, toàn bộ vẻ ngoài tuy đơn giản nhưng rất đẹp dáng. Ôi chao! Hôm nay thực sự trông giống một người mẫu hơn là một võ sư bợm trợn á.
Ngô Ẩn cũng hơi ngơ ngẩn một chút, nhìn lại bộ dạng hiện tại của bản thân cảm thấy có chút thua thiệt, mắng thầm trong lòng.
- Là đi uống bia thôi mà, ăn mặc đẹp mã vậy sao? -
Lạc Phong đã tiến lại gần Ngô Ẩn, cười một cái rồi úp lòng bàn tay lên mái tóc đinh cắt ngắn của cậu ta xoa xoa mấy cái cưng chìu.
"Cậu làm gì? Tôi là hài tử của cậu sao?" Ngô Ẩn giả vờ khó chịu.
"Không phải! Anh là thú cưng của tôi." Lạc Phong trêu chọc.
Ngô Ẩn nghe xong nhào tới vỗ vào đầu Lạc Phong mấy cái trả đũa, còn chửi lầm bầm vài tiếng tục tiễu trong miệng. Sau đó lại lôi cánh tay của Lạc Phong lại kiểm tra, nói.
"Không có vết mẫn đỏ"
Lạc Phong nói với giọng điệu nghiêm túc, không muốn Ngô Ẩn quá lo lắng cho mình.
"Tôi đã tắm rửa, đã thoa thuốc, sẽ không dị ứng nữa." Vừa nói vừa xoa đầu của Ngô Ẩn.
Ngô Ẩn kiểm tra kĩ lưỡng một chút rồi mới chịu thả cánh tay của Lạc Phong ra để cho hắn đi lấy xe từ bãi.
Tiếng moto vang lên ồ ồ, Lạc Phong chạy đến chỗ Ngô Ẩn đang đứng, leo xuống xe, cầm lấy một cái nón bảo hiểm nhẹ nhàng đội lên cho cậu ta rồi cài quai lại. Ngô Ẩn không phản ứng gì, cũng nhanh chóng lấy mũ bảo hiểm đội lên cho hắn. Hai người đội mũ bảo hiểm cho nhau xong liền nhìn nhau cười cười, ý vị trong nụ cười này chỉ có hai người họ mới hiểu.
Moto chạy trên đường, Lạc Phong hôm nay điều khiển xe rất tử tế, không rồ ga phóng nhanh như mọi khi. Thứ nhất là vì đang chở Ngô Ẩn, không thể khiến cậu ta gặp nguy hiểm, thứ hai là làm như vậy sẽ mình sẽ trở nên có văn hoá khi lưu thông trên đường hơn trước mặt Ngô Ẩn. Mà ngặt nỗi, hôm nay Ngô Ẩn lại muốn Lạc Phong phóng xe thật nhanh cho giải toả bức xúc, lúc này lên tiếng."Cậu chạy nhanh lên một chút, như mọi khi ấy."
Lạc Phong giọng điệu ôn nhu lạ kì.
"Ngô Ẩn à, chạy như lúc trước rất nguy hiểm đấy anh biết không? Trong một phút ở Bắc Kinh xảy ra biết bao nhiêu vụ tai nạn giao thông cũng chỉ vì không kiểm soát được tốc độ. Anh thấy đấy, tình trạng này gây ra rất nhiều phiền toái, làm bệnh viện trở nên quá tải, gia đình đau thương..."
Ngô Ẩn ngồi phía sau trợn mắt méo miệng, lúc này chỉ biết gào thét trong lòng: - WTF? Cậu có phải là Lạc Phong không vậy? -
Sự thật Lạc Phong chính là đang áp dụng chiêu thức trong quyển bí kíp: "Phải tỏ ra lịch sự và tử tế thì đối phương mới an tâm khi ở bên cạnh mình". Đây là một chiêu thức rất quan trọng được đề cập trong bí kíp, tuyệt đối phải luyện thành công.
Ba mươi phút sau, xe dừng lại ở một quán bia, Lạc Phong lại cởi nón bảo hiểm ra cho Ngô Ẩn, sau đó còn xoa xoa mái tóc đinh của cậu ta để tóc dựng lên theo đúng nếp.
Phải nói thật, nơi này toàn là đàn ông lui tới, tự dưng có hai tên đứng đó làm động tác quan tâm cưng chìu nhau như vậy, không tránh khỏi ánh mắt dị nghị. Mà Ngô Ẩn lại không dám nói gì, vì thái độ của Lạc Phong rất lạ, cần phải quan sát cân nhắc kĩ lưỡng trước khi mở lời.
Lạc Phong đi trước, nhanh chóng mở cửa cho Ngô Ẩn bước vào, ra vẻ ga-lăng, khiến Ngô Ẩn mặc dù ngại cũng đành phải cười một cái thật gượng gạo để không làm hắn ta thất vọng.
Bia và thức ăn được dọn lên.
Vì Ngô Ẩn sợ nguồn nhiệt, cho nên nồi nướng để cách cậu ta rất xa, vị trí chỗ ngồi cũng được Lạc Phong lựa chọn để đảm bảo an toàn tuyệt đối cho Ngô Ẩn không bị nước sôi hay bếp lửa ảnh hưởng.
Lạc Phong cứ gắp thịt lên vĩ nướng, nướng chín rồi lại gắp vào chén cho Ngô Ẩn, bản thân nãy giờ chưa từng ăn gì. Ngô Ẩn quan sát hắn nãy giờ, thấy tình hình ngày càng không ổn, phải lên tiếng thăm dò.
"Cậu...cậu không ăn sao?"
Lạc Phong nghe thấy câu hỏi này, lập tức nhớ đến một câu "nội công tâm pháp" được đề cập trong cuốn bí kíp.
== Phải nói lời đường mật ngọt ngào đúng kiểu soái ca. ==
Sau khi suy nghĩ một lúc, Lạc Phong cuối cùng cũng bắt đầu diễn sâu, vẻ mặt nam tính quyến rũ, nói.
"Ngô Ẩn, nhìn anh ăn thôi là tôi đã vui đến mức không cần ăn gì."
Ngô Ẩn nghe xong hai mắt trợn trắng, cầm lấy chai bia uống ực ực để thứ ăn không trào ra ngoài.
- Mẹ kiếp nhà cậu Lạc Phong! Cậu đang câu đáp tôi đấy hả? -
Được một lúc thì Lạc Phong lên tiếng.
"Anh ngồi đây một chút, tôi vào nhà vệ sinh...."
Ghé vào tai Ngô Ẩn, giọng điệu nam tính thì thầm.
"....đừng lo quá, tôi quay lại ngay đấy mà."
Ngô Ẩn tảo mắt nhìn xung quanh, thấy mấy chú mấy bác ở đây đang nhìn mình và Lạc Phong không ngớt. Có người xì xầm, có người cười bịt miệng, Ngô Ẩn có thể không xấu hổ hay sao chứ?Lạc Phong sau đó rời đi, vững trãi tiến thẳng vào nhà vệ sinh.
Ngô Ẩn ở bên ngoài bàn ăn, đang uống bia ừng ực để trấn an bản thân.
Thái độ của đàn đông chỉ có đàn ông mới hiểu rõ, Lạc Phong nãy giờ biểu hiện thế nào, Ngô Ẩn đều nắm bắt được. Lúc này ánh mắt hướng về phía nhà vệ sinh, nơi mà bóng lưng của Lạc Phong vừa khuất, bắt đầu hù doạ bản thân.
- Phật tổ minh chứng! Cậu ta không lẽ định tối nay 'quất' mình luôn sao? Không được không được! Phải tìm cách. -
Quán bia tấp nập đông người, Ngô Ẩn ngồi đó không gian như ngưng lại, đột nhiên có một người nam nhân xuất hiện, đoạt lấy chén thịt mà Lạc Phong mới nướng xong, còn ngang nhiên ngồi xuống đối diện với cậu ta.
"Mạnh Sử?" Ngô Ẩn thất kinh.
"Ôi chao! Bị cắt giờ công, làm việc không tính lương mà vẫn còn tâm trạng ngồi đây uống bia nướng thịt?"
Mạnh Sử ngồi xuống giọng điệu bỡn cợt, còn gắp thịt nhai nhóp nhép, nhai xong lại khui nắp bia uống ừng ực như trêu ngươi.
Ở bên trong nhà vệ sinh, Lạc Phong đang trau chuốt lại mái tóc. Trong bí kíp đã dặn kĩ, đàn ông chính là quan trọng hình thức bên ngoài, nhất là đàn ông tuấn lãng như Ngô Ẩn, yêu cầu về ngoại hình nhất định sẽ cao hơn.
- Ngô Ẩn! Anh chắc chắn sẽ gục trong tay tôi. Cái cần câu này không dễ gãy đâu. -
Lạc Phong cứ ở đó chăm chút mà không nghĩ đến bên ngoài đang xảy ra chuyện.
Ngô Ẩn lúc này ngồi đó, trong lòng tức giận như hoả ngục bốc cháy, nắm chặt hai lòng bàn tay vào vải quần, cố gắng nhẫn nhịn.
Mạnh Sử ngồi ngay chỗ của Lạc Phong "ăn ăn uống uống" không hề câu nệ, giống y hệt cái lần hắn ta xông vào phòng tắm của Ngô Ẩn lần trước.
Quán bia vẫn ồn ào, người thì nói chuyện, người thì uống bia, người thì cười đùa, không gian huyên náo vô cùng. Ngô Ẩn từ nãy tới giờ vẫn chưa nói câu nào với Mạnh Sử, vẫn đang cố gắng kiềm chế. Mắng chửi hắn thì hắn sẽ lại sinh sự với mình trong công ty, mà không mắng chửi thì máu tức dồn lên não.
Đột nhiên liếc mắt nhìn thấy Lạc Phong vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh, lúc này suy nghĩ cái gì đó rồi mới lên tiếng.
"Mạnh tổng, ngài cứ ở đây ăn uống, tôi đi vệ sinh một lát."
Mạnh Sử cũng không ngăn cản vì biết chắc cậu ta sẽ quay lại.
Ngô Ẩn lập tức luồn lách qua các dãy bàn đông khách đang ngồi, tiến thẳng về phía Lạc Phong đang đứng ở cánh cửa nhà vệ sinh, hai mắt rực lửa, giọng nói đầy sát khí.
"Lạc Phong, cái gã mặc áo thun đang ngồi ngay bàn của chúng ta, cậu thấy không?"
Lạc Phong lúc này hai mắt thu liễm, chưa cần biết hắn ta là ai, dám ngồi ngay chỗ của mình đã là khó có thể chấp nhận. Ngay lúc này quay trở lại hỏi Ngô Ẩn.
"Hắn là ai?"
"Mẹ kiếp! Hắn ta là tổng đốc lớn của tôi. Hắn vừa tới Bắc Kinh đã liền lôi chuyện tôi nghỉ phép không trừ giờ công ra làm gương với toàn bộ nhân viên trong công ty, làm tôi bẻ mặt. Tôi từ sáng tới giờ chính là vì chuyện này mà buồn phiền. Hắn ta còn ăn hết thức ăn mà cậu nướng cho tôi. Lạc Phong! Tôi giao hắn cho cậu xử lý."Mạnh Sử là tổng giám đốc công ty khu vực Đông Nam Á, Ngô Ẩn vô phương ra tay, mà cho dù có đánh cũng đánh không lại, đành phải dùng chiêu "mượn dao giết người".
Lạc Phong nghe xong, liền bẻ các khớp ngón tay kêu răng rắc, sát khí hừng hực tiến tới bàn ăn, Ngô Ẩn đứng quan sát từ đằng xa.
Cuối cùng hai gã "cường công" cũng chính thức đối mặt.
Lạc Phong nhìn Mạnh Sử, Mạnh Sử nhìn Lạc Phong, hai mắt nhìn nhau. Được một lúc thì Lạc Phong ngồi xuống đối diện với Mạnh Sử, nói.
"Ôi xin chào! Nghe nói anh là tổng đốc của Ngô Ẩn?"
Mạnh Sử vui vẻ đáp lời.
"Phải! Cậu ta có kể cho cậu nghe sao? Cậu đây chắc là bạn đi chung với Ngô Ẩn? Nào nào cùng tôi uống vài chai làm quen. Tôi là Mạnh Sử."
Không nhầm lẫn! Lạc Phong đang vui vẻ nhã nhặn với Mạnh Sử. Chính là vì cái cuốn "bí kíp" kia mà bây giờ hắn ta phải tỏ ra mình là người lịch sự tử tế với Mạnh Sử trước mặt Ngô Ẩn, muốn ghi điểm với cậu ta thì đành phải gồng mình một chút.
Mà trong khi đó thì Ngô Ẩn đang sôi máu trào ngược. Cậu ta đang đứng từ xa quan sát, nhìn thấy hai người họ vui vẻ trò chuyện cùng nhau nâng cốc, lúc này chỉ muốn đập tên Lạc Phong một trận.
- Mẹ kiếp! Chuyện quái gì xảy ra với cậu vậy bí nhân biến thái? -
Lạc Phong tiếp tục trò chuyện với Mạnh Sử.
"Nghe nói anh đã có vài thủ tục nghiêm phạt với Ngô Ẩn trong công ty?" Lạc Phong lịch sự.
Mạnh Sử cũng lịch thiệp nói thẳng.
"Chuyện này bản thân tôi cũng khó xử. Cậu biết đấy, trách nhiệm của một tổng giám đốc, tôi không thể thấy sai mà không phạt, như vậy sẽ khó mà trấn an được lòng của những nhân viên khác. Nếu đổi ngược là cậu, cậu cũng sẽ như tôi thôi."
Lạc Phong trong lòng mắng chửi - Đúng cái con mẹ nhà ngươi, dám làm tiểu Ẩn bẻ mặt -, nhưng bên ngoài vẫn phải tử tế cười cười nói nói.
"Phải đấy! Làm cấp trên không dễ. Nào, cạn một ly."
Tiếng chạm ly vang lên, Mạnh Sử và Lạc Phong tiếp tục cười nói hân hoan, Ngô Ẩn hiện tại đã không còn có thể kiềm chế, lập tức nhào tới bàn ăn chỗ hai người bọn họ.
"Thật là chó má! Lạc Phong, cậu đang đùa với tôi sao?"
Ngô Ẩn hùng hùng hổ hổ, Mạnh Sử tỏ ra rất thú vị, Lạc Phong có chút khó coi.
"Thôi nào, ngồi xuống bên cạnh tôi chúng ta cùng nói chuyện." Lạc Phong tiếp tục đóng vai người tử tế.
Ngô Ẩn trong tích tắc liền trở mặt, chỉ ngón tay vào Mạnh Sử, nói lớn tiếng.
"Trò chuyện cái rắm! Tôi nói cho cậu biết Lạc Phong, tôi là muốn cậu đánh cái tên này."
Mạnh Sử nghe thấy nhưng vẫn gắp thịt bỏ vào miệng, uống một hớp bia rồi mới ứng hợp nói vài câu khiêu khích với Ngô Ẩn.
"Không phải chứ? Cậu định thuê người ám sát tôi?"
Lạc Phong vẫn cố cười cười hoà hoãn."Không có không có! Ngô Ẩn anh ta chỉ đùa thôi. Đúng không Ngô Ẩn ?"
Ngô Ẩn không kiềm chế nổi nữa, nhào tới đấm đá Lạc Phong.
"Mẹ kiếp! Cậu hôm nay bị cái con mẹ gì? Cậu sao không giống bình thường? Đáng lẽ sau khi nghe tôi nói như vậy cậu phải xử đẹp hắn chứ?...."
Lạc Phong tuy rằng hiểu ý của Ngô Ẩn, nhưng vì không muốn tỏ ra xấu xa, lại tiếp tục dối mình.
"Ngô Ẩn à anh sao vậy? Đánh nhau là điều không tốt, người lịch sự chúng ta nên giải quyết bằng lời nói,...đánh nhau chỉ gây thêm hiềm khích...a ui a ui...đừng đánh tôi nữa..."
Mạnh Sử ngồi đó trợn hai mắt lên, nhìn thấy cảnh Lạc Phong to con vạm vỡ lại để yên cho Ngô Ẩn đè đầu cưỡi cổ đấm đá, thật đúng là cảnh tượng hiếm thấy. Lúc này miệng cười toả nắng, hai mắt sáng ngời, nói ra một chữ đầy cảm xúc: WOW!
Cả quán bia cũng bắt đầu nhìn sang chỗ Ngô Ẩn và Lạc Phong đang ồn ào. Ai nấy đều cười đùa khoái chí, họ giống như là đang mua vui cho mọi người vậy.
"Hahaha...hai tên đó nãy giờ ân ái lắm mà, sao lại đánh nhau rồi?"
"Hắc hắc...chắc là do cái gã thứ ba kia rồi."
"Haha...để xem xem diễn biến thế nào...hắc."
Lạc Phong vẫn còn đang tránh né đòn của Ngô Ẩn, lúc này có chút bực bội, nói.
"Người ta làm gì anh? Chỉ là làm đúng theo quy định. Anh khó chịu việc gì?"
Ngô Ẩn dừng tay, chỉ ngón tay vào mặt Mạnh Sử, hét lớn một tiếng.
"MẸ KIẾP! HẮN LÀ NGƯỜI CƯỚP QUẦN ÁO CỦA TÔI TRONG NHÀ TẮM HỒ BƠI!"
Toàn bộ quán bia một mảnh im lặng...một giây sau.
"Hâhhahaahahahahahaahahaha"
Tất cả mọi người đồng thanh cười vào mặt Ngô Ẩn, cả quán bia rầm rộ chấn động, chuyện như vậy cũng nói ra được sao?
"Hahahah, hắn ta chừng đó tuổi mà còn bị cướp quần áo?"
"Thôi đi, chắc là làm trò hú hí gì trong phòng tắm hồ bơi rồi quên lấy về chứ gì?"
Quán bia hân hoan náo nhiệt vì câu nói đó của Ngô Ẩn. Mạnh Sử không những không xấu hổ mà còn hoà theo đám người đó ôm bụng cười không ngớt, nhưng hắn ta không ngờ rằng, Lạc Phong đã quay trở lại bản tính lạnh lùng cay nghiệt vốn có lúc nào không hay. Hắn ta đang thu liễm hai mắt, sát khí dày đặc bao trùm, nắm đấm tay phải đã vận đến mười phần công lực.
Ngô Ẩn vẫn còn đang xấu hổ không biết trốn đi đâu, đột nhiên Lạc Phong hung tợn đứng dậy lật hết tất cả thức ăn cùng chén dĩa xuống đất.
Quán bia lại bất ngờ im bặt không một tiếng động. Lạc Phong tức giận tới mức mặt đã đỏ như trái táo, quay mặt lại nhìn Ngô Ẩn, ánh mắt như hoả ngục, nói gằn từng chữ.
"AI - CƯỚP - QUẦN ÁO - CỦA - ANH ?"
Ngô Ẩn lúc này cũng đã bị Lạc Phong doạ đến phát hoảng, hành động không có chủ ý, chỉ ngón tay thẳng vào mặt Mạnh Sử, miệng lắp bắp sợ hãi.
"Là...là....hắn."
Mạnh Sử cũng có chút run rẫy, gương mặt Lạc Phong vốn đã bợm trợn, giờ còn giận dữ lên trông không khác gì ác quỷ.
Trong khoảnh khắc một phần ngàn của giây, một cú đấm như trời giáng nhanh chóng đấm thẳng vào mặt của Mạnh Sử.
"Bốp"
Máu mặt chảy một mảng.
Tuy biết rằng Lạc Phong thân thể cường tráng nhưng Mạnh Sử không ngờ lực phát ra từ cánh tay của hắn lại mạnh như vậy.
Toàn bộ người trong quán bia đồng loạt bỏ chạy, chủ quán đứng ra nài nỉ.
"Xin các cậu, có chuyện gì thì làm ơn ra khỏi nơi đây, chỗ này là chỗ chúng tôi buôn bán."
Mạnh Sử sau khi bị choáng, lập tức lấy lại sức lực đứng dậy, chĩa ngón tay vào ông chủ quán.
"Hôm nay tổn thất bao nhiêu, tôi đền tất cả."
Nói xong phun ra một bãi máu từ trong miệng, ánh mắt cường ngạnh nhìn thẳng vào Lạc Phong, bắt đầu thủ thế võ.
Ngô Ẩn lúc này hoảng loạn hơn bao giờ hết, chỉ có muốn tìm cái chết mới dám thách thức Lạc Phong, lúc này lớn tiếng, cố tình nhắc nhở Mạnh Sử.
"Không! Mạnh Sử! Cậu điên rồi, cậu ta là đai đen cửu bậc."
Mạnh Sử không hề lay chuyển sắc mặt, chỉ nhàn nhạt nói.
"Vậy sao? Tôi rất hứng thú."
Lạc Phong như một tên ác quỷ chậm rãi từng bước xông thẳng vào Mạnh Sử.
Quyền cước bắt đầu.
Lạc Phong quyền karate đấm ra như rung trời lở núi, Mạnh Sử trúng quyền đều phải dừng lại một giây để thở dốc. Mạnh Sử quyền xuất ra nhẹ như vải lụa bay nhưng một khi trúng chiêu thì đối phương có rắn chắc thế nào cũng sẽ cảm giác giống như bị roi da quất xả vào da thịt, đau đến thấu xương.
Bàn ghế tủ chén trong quán bia gần như đều đã bị đập nát, Mạnh Sử tuy có thể tạm thời dùng nhu để khắc chế cương của Lạc Phong, nhưng không thể cầm cự lâu dài.
Hai người họ đột nhiên ngưng lại, vẫn thủ thế võ, mặt đối mặt, mắt nhìn mắt, sát khí kinh thiên động địa.
Lạc Phong bắt đầu chuyển biến, gương mặt tỏ ra thú vị, nhếch miệng nói.
"Thủ pháp nhu nhuyễn nhanh mạnh, tấn pháp kiềm dương mã tự, công phu niêm thủ, anh chắc là luyện Vịnh Xuân Quyền không dưới năm năm."
Mạnh Sử nhếch môi đểu cán, nhàn nhạt nói.
"Quả nhiên là sư phụ võ quyền, mới giao đấu vài chiêu đã biết rõ tôi dùng loại võ gì."
Lạc Phong cười giòn khinh miệt.
"Mặc dù tôi luyện võ Karate, nhưng đối với võ học cổ truyền Trung Quốc cũng có chút nghiên cứu"
Mạnh Sử nói.
"Được! Để xem hôm nay Karate và Vịnh Xuân quyền, bên nào công phu hơn."
Không khí ngột ngạt kinh hãi. Hai người họ một âm một dương, một chính một tà.
Trận chiến lúc này mới chính thức bắt đầu.
Hết chương!
Trans+Edit: Pinastoryverdie
Nguồn: wattpad.com/pinastoryverdie
---------
Lạc Phong sau khi được nhóm FancyBoy truyền thụ kinh nghiệm, ngay lập tức đi vào nhà tắm công cộng của nhà văn hoá để tắm rửa sạch sẽ, nóng lòng muốn áp dụng ngay các "chiêu thức chinh phục cúc nụ" của Ngô Ẩn.
Hiện tại đã là bảy giờ mười, các học viên trong nhà văn hoá đều đã lấy xe ra về gần hết, Ngô Ẩn vẫn đang đứng đợi Lạc Phong. Cậu ta hai tay bỏ vào túi quần tây đen, áo sơ mi bỏ ngoài ngoài quần có chút nhăn nhúm, đeo chéo một cái cặp văn phòng, sãi từng bước chân đi qua đi lại, miệng còn không quên huýt sáo vài tiếng.
Lúc này, từ phía xa, Lạc Phong chậm rãi bước tới.
Thân hình của hắn cao ráo lực lưỡng, mái tóc được vuốt ngược lên khiến gương mặt trở nên sáng ngời. Hắn ta hôm nay mặc một cái áo thun ôm gọn cơ thể, làm lộ ra từng đường nét nam tính mạnh mẽ, quần Jeans rách cá tính, giầy thể thao khoẻ khoắn năng động, toàn bộ vẻ ngoài tuy đơn giản nhưng rất đẹp dáng. Ôi chao! Hôm nay thực sự trông giống một người mẫu hơn là một võ sư bợm trợn á.
Ngô Ẩn cũng hơi ngơ ngẩn một chút, nhìn lại bộ dạng hiện tại của bản thân cảm thấy có chút thua thiệt, mắng thầm trong lòng.
- Là đi uống bia thôi mà, ăn mặc đẹp mã vậy sao? -
Lạc Phong đã tiến lại gần Ngô Ẩn, cười một cái rồi úp lòng bàn tay lên mái tóc đinh cắt ngắn của cậu ta xoa xoa mấy cái cưng chìu.
"Cậu làm gì? Tôi là hài tử của cậu sao?" Ngô Ẩn giả vờ khó chịu.
"Không phải! Anh là thú cưng của tôi." Lạc Phong trêu chọc.
Ngô Ẩn nghe xong nhào tới vỗ vào đầu Lạc Phong mấy cái trả đũa, còn chửi lầm bầm vài tiếng tục tiễu trong miệng. Sau đó lại lôi cánh tay của Lạc Phong lại kiểm tra, nói.
"Không có vết mẫn đỏ"
Lạc Phong nói với giọng điệu nghiêm túc, không muốn Ngô Ẩn quá lo lắng cho mình.
"Tôi đã tắm rửa, đã thoa thuốc, sẽ không dị ứng nữa." Vừa nói vừa xoa đầu của Ngô Ẩn.
Ngô Ẩn kiểm tra kĩ lưỡng một chút rồi mới chịu thả cánh tay của Lạc Phong ra để cho hắn đi lấy xe từ bãi.
Tiếng moto vang lên ồ ồ, Lạc Phong chạy đến chỗ Ngô Ẩn đang đứng, leo xuống xe, cầm lấy một cái nón bảo hiểm nhẹ nhàng đội lên cho cậu ta rồi cài quai lại. Ngô Ẩn không phản ứng gì, cũng nhanh chóng lấy mũ bảo hiểm đội lên cho hắn. Hai người đội mũ bảo hiểm cho nhau xong liền nhìn nhau cười cười, ý vị trong nụ cười này chỉ có hai người họ mới hiểu.
Moto chạy trên đường, Lạc Phong hôm nay điều khiển xe rất tử tế, không rồ ga phóng nhanh như mọi khi. Thứ nhất là vì đang chở Ngô Ẩn, không thể khiến cậu ta gặp nguy hiểm, thứ hai là làm như vậy sẽ mình sẽ trở nên có văn hoá khi lưu thông trên đường hơn trước mặt Ngô Ẩn. Mà ngặt nỗi, hôm nay Ngô Ẩn lại muốn Lạc Phong phóng xe thật nhanh cho giải toả bức xúc, lúc này lên tiếng."Cậu chạy nhanh lên một chút, như mọi khi ấy."
Lạc Phong giọng điệu ôn nhu lạ kì.
"Ngô Ẩn à, chạy như lúc trước rất nguy hiểm đấy anh biết không? Trong một phút ở Bắc Kinh xảy ra biết bao nhiêu vụ tai nạn giao thông cũng chỉ vì không kiểm soát được tốc độ. Anh thấy đấy, tình trạng này gây ra rất nhiều phiền toái, làm bệnh viện trở nên quá tải, gia đình đau thương..."
Ngô Ẩn ngồi phía sau trợn mắt méo miệng, lúc này chỉ biết gào thét trong lòng: - WTF? Cậu có phải là Lạc Phong không vậy? -
Sự thật Lạc Phong chính là đang áp dụng chiêu thức trong quyển bí kíp: "Phải tỏ ra lịch sự và tử tế thì đối phương mới an tâm khi ở bên cạnh mình". Đây là một chiêu thức rất quan trọng được đề cập trong bí kíp, tuyệt đối phải luyện thành công.
Ba mươi phút sau, xe dừng lại ở một quán bia, Lạc Phong lại cởi nón bảo hiểm ra cho Ngô Ẩn, sau đó còn xoa xoa mái tóc đinh của cậu ta để tóc dựng lên theo đúng nếp.
Phải nói thật, nơi này toàn là đàn ông lui tới, tự dưng có hai tên đứng đó làm động tác quan tâm cưng chìu nhau như vậy, không tránh khỏi ánh mắt dị nghị. Mà Ngô Ẩn lại không dám nói gì, vì thái độ của Lạc Phong rất lạ, cần phải quan sát cân nhắc kĩ lưỡng trước khi mở lời.
Lạc Phong đi trước, nhanh chóng mở cửa cho Ngô Ẩn bước vào, ra vẻ ga-lăng, khiến Ngô Ẩn mặc dù ngại cũng đành phải cười một cái thật gượng gạo để không làm hắn ta thất vọng.
Bia và thức ăn được dọn lên.
Vì Ngô Ẩn sợ nguồn nhiệt, cho nên nồi nướng để cách cậu ta rất xa, vị trí chỗ ngồi cũng được Lạc Phong lựa chọn để đảm bảo an toàn tuyệt đối cho Ngô Ẩn không bị nước sôi hay bếp lửa ảnh hưởng.
Lạc Phong cứ gắp thịt lên vĩ nướng, nướng chín rồi lại gắp vào chén cho Ngô Ẩn, bản thân nãy giờ chưa từng ăn gì. Ngô Ẩn quan sát hắn nãy giờ, thấy tình hình ngày càng không ổn, phải lên tiếng thăm dò.
"Cậu...cậu không ăn sao?"
Lạc Phong nghe thấy câu hỏi này, lập tức nhớ đến một câu "nội công tâm pháp" được đề cập trong cuốn bí kíp.
== Phải nói lời đường mật ngọt ngào đúng kiểu soái ca. ==
Sau khi suy nghĩ một lúc, Lạc Phong cuối cùng cũng bắt đầu diễn sâu, vẻ mặt nam tính quyến rũ, nói.
"Ngô Ẩn, nhìn anh ăn thôi là tôi đã vui đến mức không cần ăn gì."
Ngô Ẩn nghe xong hai mắt trợn trắng, cầm lấy chai bia uống ực ực để thứ ăn không trào ra ngoài.
- Mẹ kiếp nhà cậu Lạc Phong! Cậu đang câu đáp tôi đấy hả? -
Được một lúc thì Lạc Phong lên tiếng.
"Anh ngồi đây một chút, tôi vào nhà vệ sinh...."
Ghé vào tai Ngô Ẩn, giọng điệu nam tính thì thầm.
"....đừng lo quá, tôi quay lại ngay đấy mà."
Ngô Ẩn tảo mắt nhìn xung quanh, thấy mấy chú mấy bác ở đây đang nhìn mình và Lạc Phong không ngớt. Có người xì xầm, có người cười bịt miệng, Ngô Ẩn có thể không xấu hổ hay sao chứ?Lạc Phong sau đó rời đi, vững trãi tiến thẳng vào nhà vệ sinh.
Ngô Ẩn ở bên ngoài bàn ăn, đang uống bia ừng ực để trấn an bản thân.
Thái độ của đàn đông chỉ có đàn ông mới hiểu rõ, Lạc Phong nãy giờ biểu hiện thế nào, Ngô Ẩn đều nắm bắt được. Lúc này ánh mắt hướng về phía nhà vệ sinh, nơi mà bóng lưng của Lạc Phong vừa khuất, bắt đầu hù doạ bản thân.
- Phật tổ minh chứng! Cậu ta không lẽ định tối nay 'quất' mình luôn sao? Không được không được! Phải tìm cách. -
Quán bia tấp nập đông người, Ngô Ẩn ngồi đó không gian như ngưng lại, đột nhiên có một người nam nhân xuất hiện, đoạt lấy chén thịt mà Lạc Phong mới nướng xong, còn ngang nhiên ngồi xuống đối diện với cậu ta.
"Mạnh Sử?" Ngô Ẩn thất kinh.
"Ôi chao! Bị cắt giờ công, làm việc không tính lương mà vẫn còn tâm trạng ngồi đây uống bia nướng thịt?"
Mạnh Sử ngồi xuống giọng điệu bỡn cợt, còn gắp thịt nhai nhóp nhép, nhai xong lại khui nắp bia uống ừng ực như trêu ngươi.
Ở bên trong nhà vệ sinh, Lạc Phong đang trau chuốt lại mái tóc. Trong bí kíp đã dặn kĩ, đàn ông chính là quan trọng hình thức bên ngoài, nhất là đàn ông tuấn lãng như Ngô Ẩn, yêu cầu về ngoại hình nhất định sẽ cao hơn.
- Ngô Ẩn! Anh chắc chắn sẽ gục trong tay tôi. Cái cần câu này không dễ gãy đâu. -
Lạc Phong cứ ở đó chăm chút mà không nghĩ đến bên ngoài đang xảy ra chuyện.
Ngô Ẩn lúc này ngồi đó, trong lòng tức giận như hoả ngục bốc cháy, nắm chặt hai lòng bàn tay vào vải quần, cố gắng nhẫn nhịn.
Mạnh Sử ngồi ngay chỗ của Lạc Phong "ăn ăn uống uống" không hề câu nệ, giống y hệt cái lần hắn ta xông vào phòng tắm của Ngô Ẩn lần trước.
Quán bia vẫn ồn ào, người thì nói chuyện, người thì uống bia, người thì cười đùa, không gian huyên náo vô cùng. Ngô Ẩn từ nãy tới giờ vẫn chưa nói câu nào với Mạnh Sử, vẫn đang cố gắng kiềm chế. Mắng chửi hắn thì hắn sẽ lại sinh sự với mình trong công ty, mà không mắng chửi thì máu tức dồn lên não.
Đột nhiên liếc mắt nhìn thấy Lạc Phong vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh, lúc này suy nghĩ cái gì đó rồi mới lên tiếng.
"Mạnh tổng, ngài cứ ở đây ăn uống, tôi đi vệ sinh một lát."
Mạnh Sử cũng không ngăn cản vì biết chắc cậu ta sẽ quay lại.
Ngô Ẩn lập tức luồn lách qua các dãy bàn đông khách đang ngồi, tiến thẳng về phía Lạc Phong đang đứng ở cánh cửa nhà vệ sinh, hai mắt rực lửa, giọng nói đầy sát khí.
"Lạc Phong, cái gã mặc áo thun đang ngồi ngay bàn của chúng ta, cậu thấy không?"
Lạc Phong lúc này hai mắt thu liễm, chưa cần biết hắn ta là ai, dám ngồi ngay chỗ của mình đã là khó có thể chấp nhận. Ngay lúc này quay trở lại hỏi Ngô Ẩn.
"Hắn là ai?"
"Mẹ kiếp! Hắn ta là tổng đốc lớn của tôi. Hắn vừa tới Bắc Kinh đã liền lôi chuyện tôi nghỉ phép không trừ giờ công ra làm gương với toàn bộ nhân viên trong công ty, làm tôi bẻ mặt. Tôi từ sáng tới giờ chính là vì chuyện này mà buồn phiền. Hắn ta còn ăn hết thức ăn mà cậu nướng cho tôi. Lạc Phong! Tôi giao hắn cho cậu xử lý."Mạnh Sử là tổng giám đốc công ty khu vực Đông Nam Á, Ngô Ẩn vô phương ra tay, mà cho dù có đánh cũng đánh không lại, đành phải dùng chiêu "mượn dao giết người".
Lạc Phong nghe xong, liền bẻ các khớp ngón tay kêu răng rắc, sát khí hừng hực tiến tới bàn ăn, Ngô Ẩn đứng quan sát từ đằng xa.
Cuối cùng hai gã "cường công" cũng chính thức đối mặt.
Lạc Phong nhìn Mạnh Sử, Mạnh Sử nhìn Lạc Phong, hai mắt nhìn nhau. Được một lúc thì Lạc Phong ngồi xuống đối diện với Mạnh Sử, nói.
"Ôi xin chào! Nghe nói anh là tổng đốc của Ngô Ẩn?"
Mạnh Sử vui vẻ đáp lời.
"Phải! Cậu ta có kể cho cậu nghe sao? Cậu đây chắc là bạn đi chung với Ngô Ẩn? Nào nào cùng tôi uống vài chai làm quen. Tôi là Mạnh Sử."
Không nhầm lẫn! Lạc Phong đang vui vẻ nhã nhặn với Mạnh Sử. Chính là vì cái cuốn "bí kíp" kia mà bây giờ hắn ta phải tỏ ra mình là người lịch sự tử tế với Mạnh Sử trước mặt Ngô Ẩn, muốn ghi điểm với cậu ta thì đành phải gồng mình một chút.
Mà trong khi đó thì Ngô Ẩn đang sôi máu trào ngược. Cậu ta đang đứng từ xa quan sát, nhìn thấy hai người họ vui vẻ trò chuyện cùng nhau nâng cốc, lúc này chỉ muốn đập tên Lạc Phong một trận.
- Mẹ kiếp! Chuyện quái gì xảy ra với cậu vậy bí nhân biến thái? -
Lạc Phong tiếp tục trò chuyện với Mạnh Sử.
"Nghe nói anh đã có vài thủ tục nghiêm phạt với Ngô Ẩn trong công ty?" Lạc Phong lịch sự.
Mạnh Sử cũng lịch thiệp nói thẳng.
"Chuyện này bản thân tôi cũng khó xử. Cậu biết đấy, trách nhiệm của một tổng giám đốc, tôi không thể thấy sai mà không phạt, như vậy sẽ khó mà trấn an được lòng của những nhân viên khác. Nếu đổi ngược là cậu, cậu cũng sẽ như tôi thôi."
Lạc Phong trong lòng mắng chửi - Đúng cái con mẹ nhà ngươi, dám làm tiểu Ẩn bẻ mặt -, nhưng bên ngoài vẫn phải tử tế cười cười nói nói.
"Phải đấy! Làm cấp trên không dễ. Nào, cạn một ly."
Tiếng chạm ly vang lên, Mạnh Sử và Lạc Phong tiếp tục cười nói hân hoan, Ngô Ẩn hiện tại đã không còn có thể kiềm chế, lập tức nhào tới bàn ăn chỗ hai người bọn họ.
"Thật là chó má! Lạc Phong, cậu đang đùa với tôi sao?"
Ngô Ẩn hùng hùng hổ hổ, Mạnh Sử tỏ ra rất thú vị, Lạc Phong có chút khó coi.
"Thôi nào, ngồi xuống bên cạnh tôi chúng ta cùng nói chuyện." Lạc Phong tiếp tục đóng vai người tử tế.
Ngô Ẩn trong tích tắc liền trở mặt, chỉ ngón tay vào Mạnh Sử, nói lớn tiếng.
"Trò chuyện cái rắm! Tôi nói cho cậu biết Lạc Phong, tôi là muốn cậu đánh cái tên này."
Mạnh Sử nghe thấy nhưng vẫn gắp thịt bỏ vào miệng, uống một hớp bia rồi mới ứng hợp nói vài câu khiêu khích với Ngô Ẩn.
"Không phải chứ? Cậu định thuê người ám sát tôi?"
Lạc Phong vẫn cố cười cười hoà hoãn."Không có không có! Ngô Ẩn anh ta chỉ đùa thôi. Đúng không Ngô Ẩn ?"
Ngô Ẩn không kiềm chế nổi nữa, nhào tới đấm đá Lạc Phong.
"Mẹ kiếp! Cậu hôm nay bị cái con mẹ gì? Cậu sao không giống bình thường? Đáng lẽ sau khi nghe tôi nói như vậy cậu phải xử đẹp hắn chứ?...."
Lạc Phong tuy rằng hiểu ý của Ngô Ẩn, nhưng vì không muốn tỏ ra xấu xa, lại tiếp tục dối mình.
"Ngô Ẩn à anh sao vậy? Đánh nhau là điều không tốt, người lịch sự chúng ta nên giải quyết bằng lời nói,...đánh nhau chỉ gây thêm hiềm khích...a ui a ui...đừng đánh tôi nữa..."
Mạnh Sử ngồi đó trợn hai mắt lên, nhìn thấy cảnh Lạc Phong to con vạm vỡ lại để yên cho Ngô Ẩn đè đầu cưỡi cổ đấm đá, thật đúng là cảnh tượng hiếm thấy. Lúc này miệng cười toả nắng, hai mắt sáng ngời, nói ra một chữ đầy cảm xúc: WOW!
Cả quán bia cũng bắt đầu nhìn sang chỗ Ngô Ẩn và Lạc Phong đang ồn ào. Ai nấy đều cười đùa khoái chí, họ giống như là đang mua vui cho mọi người vậy.
"Hahaha...hai tên đó nãy giờ ân ái lắm mà, sao lại đánh nhau rồi?"
"Hắc hắc...chắc là do cái gã thứ ba kia rồi."
"Haha...để xem xem diễn biến thế nào...hắc."
Lạc Phong vẫn còn đang tránh né đòn của Ngô Ẩn, lúc này có chút bực bội, nói.
"Người ta làm gì anh? Chỉ là làm đúng theo quy định. Anh khó chịu việc gì?"
Ngô Ẩn dừng tay, chỉ ngón tay vào mặt Mạnh Sử, hét lớn một tiếng.
"MẸ KIẾP! HẮN LÀ NGƯỜI CƯỚP QUẦN ÁO CỦA TÔI TRONG NHÀ TẮM HỒ BƠI!"
Toàn bộ quán bia một mảnh im lặng...một giây sau.
"Hâhhahaahahahahahaahahaha"
Tất cả mọi người đồng thanh cười vào mặt Ngô Ẩn, cả quán bia rầm rộ chấn động, chuyện như vậy cũng nói ra được sao?
"Hahahah, hắn ta chừng đó tuổi mà còn bị cướp quần áo?"
"Thôi đi, chắc là làm trò hú hí gì trong phòng tắm hồ bơi rồi quên lấy về chứ gì?"
Quán bia hân hoan náo nhiệt vì câu nói đó của Ngô Ẩn. Mạnh Sử không những không xấu hổ mà còn hoà theo đám người đó ôm bụng cười không ngớt, nhưng hắn ta không ngờ rằng, Lạc Phong đã quay trở lại bản tính lạnh lùng cay nghiệt vốn có lúc nào không hay. Hắn ta đang thu liễm hai mắt, sát khí dày đặc bao trùm, nắm đấm tay phải đã vận đến mười phần công lực.
Ngô Ẩn vẫn còn đang xấu hổ không biết trốn đi đâu, đột nhiên Lạc Phong hung tợn đứng dậy lật hết tất cả thức ăn cùng chén dĩa xuống đất.
Quán bia lại bất ngờ im bặt không một tiếng động. Lạc Phong tức giận tới mức mặt đã đỏ như trái táo, quay mặt lại nhìn Ngô Ẩn, ánh mắt như hoả ngục, nói gằn từng chữ.
"AI - CƯỚP - QUẦN ÁO - CỦA - ANH ?"
Ngô Ẩn lúc này cũng đã bị Lạc Phong doạ đến phát hoảng, hành động không có chủ ý, chỉ ngón tay thẳng vào mặt Mạnh Sử, miệng lắp bắp sợ hãi.
"Là...là....hắn."
Mạnh Sử cũng có chút run rẫy, gương mặt Lạc Phong vốn đã bợm trợn, giờ còn giận dữ lên trông không khác gì ác quỷ.
Trong khoảnh khắc một phần ngàn của giây, một cú đấm như trời giáng nhanh chóng đấm thẳng vào mặt của Mạnh Sử.
"Bốp"
Máu mặt chảy một mảng.
Tuy biết rằng Lạc Phong thân thể cường tráng nhưng Mạnh Sử không ngờ lực phát ra từ cánh tay của hắn lại mạnh như vậy.
Toàn bộ người trong quán bia đồng loạt bỏ chạy, chủ quán đứng ra nài nỉ.
"Xin các cậu, có chuyện gì thì làm ơn ra khỏi nơi đây, chỗ này là chỗ chúng tôi buôn bán."
Mạnh Sử sau khi bị choáng, lập tức lấy lại sức lực đứng dậy, chĩa ngón tay vào ông chủ quán.
"Hôm nay tổn thất bao nhiêu, tôi đền tất cả."
Nói xong phun ra một bãi máu từ trong miệng, ánh mắt cường ngạnh nhìn thẳng vào Lạc Phong, bắt đầu thủ thế võ.
Ngô Ẩn lúc này hoảng loạn hơn bao giờ hết, chỉ có muốn tìm cái chết mới dám thách thức Lạc Phong, lúc này lớn tiếng, cố tình nhắc nhở Mạnh Sử.
"Không! Mạnh Sử! Cậu điên rồi, cậu ta là đai đen cửu bậc."
Mạnh Sử không hề lay chuyển sắc mặt, chỉ nhàn nhạt nói.
"Vậy sao? Tôi rất hứng thú."
Lạc Phong như một tên ác quỷ chậm rãi từng bước xông thẳng vào Mạnh Sử.
Quyền cước bắt đầu.
Lạc Phong quyền karate đấm ra như rung trời lở núi, Mạnh Sử trúng quyền đều phải dừng lại một giây để thở dốc. Mạnh Sử quyền xuất ra nhẹ như vải lụa bay nhưng một khi trúng chiêu thì đối phương có rắn chắc thế nào cũng sẽ cảm giác giống như bị roi da quất xả vào da thịt, đau đến thấu xương.
Bàn ghế tủ chén trong quán bia gần như đều đã bị đập nát, Mạnh Sử tuy có thể tạm thời dùng nhu để khắc chế cương của Lạc Phong, nhưng không thể cầm cự lâu dài.
Hai người họ đột nhiên ngưng lại, vẫn thủ thế võ, mặt đối mặt, mắt nhìn mắt, sát khí kinh thiên động địa.
Lạc Phong bắt đầu chuyển biến, gương mặt tỏ ra thú vị, nhếch miệng nói.
"Thủ pháp nhu nhuyễn nhanh mạnh, tấn pháp kiềm dương mã tự, công phu niêm thủ, anh chắc là luyện Vịnh Xuân Quyền không dưới năm năm."
Mạnh Sử nhếch môi đểu cán, nhàn nhạt nói.
"Quả nhiên là sư phụ võ quyền, mới giao đấu vài chiêu đã biết rõ tôi dùng loại võ gì."
Lạc Phong cười giòn khinh miệt.
"Mặc dù tôi luyện võ Karate, nhưng đối với võ học cổ truyền Trung Quốc cũng có chút nghiên cứu"
Mạnh Sử nói.
"Được! Để xem hôm nay Karate và Vịnh Xuân quyền, bên nào công phu hơn."
Không khí ngột ngạt kinh hãi. Hai người họ một âm một dương, một chính một tà.
Trận chiến lúc này mới chính thức bắt đầu.
Hết chương!