Chương : 61
Liên Mỹ khóa cửa từ bên ngoài, nắm chặt chìa khóa trên tay, ánh mắt cô ta ngoan độc nhìn về phía cửa phòng, sự đắc ý hiện rõ lên khuôn mặt. Mày chết rồi, mày chết rồi thì Tử Văn sẽ như cũ chú ý đến tao. Haha.
Đứng đối diện cô ta, chỉ cách một lớp tường cùng cửa phòng, Giai Hy nhếch môi khinh bỉ nghe ý niệm của Liên Mỹ thông qua hệ thống. Ha, với cái trình độ ngu ngốc này mà cũng muốn giết ta sao, không biết lúc tạo ra ngươi thượng đế có quên bỏ não vào trong hay không nữa.
Nhìn ngọn lửa bắt đầu cháy lan ra khắp phòng, cô chọn chỗ lửa vẫn còn cháy yếu mà tiến đến gần cửa sổ, nhìn phòng của mình ở tầng hai, cũng không cao quá, bên dưới còn có bụi hoa làm đệm đỡ, không chút chần chờ Giai Hy đập vỡ cửa kính rồi xoay người nhảy người, động tác thuần thục nhưng lại khiến nhiều người bên dưới sợ chết khiếp. Ngọa tàn, bất ngờ có một bé gá nhảy từ cửa sổ tầng hai xuống, sợ hãi - ing.
Để tránh bị nghi ngờ tại sao nhảy từ cao vậy xuống mà không hề có thương tích gì, cô xoẹt người vào bụi hoa hồng, gai nhọn đâm xuyên qua quần áo, chọc vào làn da mềm mịn khiến cô dâu đến nhíu mày rồi giả bộ ngất đi. Mẹ nó, đau chết lão nương rồi.
Giai Hy nhanh chóng được người gần đố đưa đến phòng y tế, nhìn cô bé dễ thương lại chằng chịt vết gai đâm cùng máu tươi, ai cũng không khỏi đâu lòng, Tử Văn nghe được tin thì cũng cấp tốc chạy đến, vừa đến nơi, mặc dù đang thở dốc vì mệt, vẫn sốt sắng chạy lại quan tâm cô, xem xét thương tích. Phía bên nhà trường cũng vì chuyện này mà cho người điều tra, nhưng vừa đến phòng Giai Hy thì bị một luồng khí nóng ập vào người, cửa phòng khóa nên chỉ có thể chạy đi mượn chìa khóa dự phòng của lễ tân.
Mở cửa phòng ra, đám lửa cháy hừng hực khắp nơi khiến ai cũng hoảng hốt nhanh chóng lùi lại, vài người thì chạy đi tìm bình cứu hỏa dập lửa. May sao mặc dù phòng bị cháy, tổn hại nghiêm trọng nhưng may là vật liệu chống lửa tốt, không bị lan ra các phòng bên cạnh.
Giám đốc khách sạn có chút không tin vì vốn nơi đây chưa từng xảy ra hỏa hoạn, nên muốn vào xem xét một chút, cẩn thận bước đi, ông nhìn cửa kính bị búa đập vỡ. Đây chắc là cô bé kia làm, cũng thật khâm phục, dù chỉ mới 6 tuổi nhưng trong hoàn cảnh đó lại có thể bình tĩnh tìm cách thoát thân, làm thương tích trên người mình bị ít nhất có thể. Còn đang không ngừng suy nghĩ khen ngợi Giai Hy thì giám đốc khách sạn dừng lại, nhíu mày hít một hơi trong không khí. Lúc nãy không để ý, thế nhưng mùi này... cúi người dò xét mấy vật còn xót lại, ông rất nhanh thấy được manh mối, đó là một vệt dầu được cô nhờ hệ thống giữ lại làm bằng bằng chứng. Cái này... không nghi ngờ vào đâu nữa, là dầu hỏa. Nếu như có dầu hỏa ở đây thì việc này không còn là sự cố nữa mà là có người cố ý phóng hỏa. Nguyện nhân do đâu thì, có thể là muốn làm tổn hại danh tiếng khách sạn này, cũng có thể... muốn giết chết cô bé kia. Dù là giám đốc khách sạn, nhưng trước kia ông cũng từng là một cảnh sát hình sự, có người bị hại trước mặt mình thì sao có thể làm ngơ. Vậy là liền nhanh chóng cho nhân viên kiểm tra camera, khoanh vùng những người bị cho là khả nghi.
Trong khi đó, Giai Hy ở trong không gian vừa nhấm nháp đồ ăn vặt vừa nhìn mọi việc xảy ra bên ngoài. Chậc, không uổng công cô kì kèo mặc cả mua cái gì mà đồ vật giữ lại manh mối phạm tôi mất 50 tích phân. Coi như không uổng phí.
Chiều hôm đó, vì vụ của Giai Hy mà tất cả học sinh phải hoãn buổi dã ngoại này lại, Liên Mỹ ngồi trên giường mình, hoảng loạn vò váy của mình nhưng càng thất vọng vì tại sao cô lại không chết trong đám cháy đó. Chết tiệt, chết tiệt, tại sao lại thất bại, cô ta phải chết, phải chết.
" Liên Mỹ, ban giám hiệu trường có việc muốn tìm cậu kìa! " Nữ sinh cùng phòng mở cửa nói, sau đó lấy quần áo vào phòng tắm, bỏ lại cô ta đang hoảng sợ. Sao ban giám hiệu muốn tìm mình, không phải phát hiện ra chuyện rồi chứ? Chắc không thể đâu, mình đã che giấu kĩ vậy rồi mà. Không thể phát hiện đâu, có thể là gọi vì việc khác. Đúng vậy, là vì việc khác.
Cố gắng trân định bản thân, cô ta trấn định mà nở nụ cười tươi đầy nét giả tạo, nhưng sự hoảng loạn, sợ sệt trong ánh mắt vẫn không thể nào hoàn toàn che giấu được.
Đứng đối diện cô ta, chỉ cách một lớp tường cùng cửa phòng, Giai Hy nhếch môi khinh bỉ nghe ý niệm của Liên Mỹ thông qua hệ thống. Ha, với cái trình độ ngu ngốc này mà cũng muốn giết ta sao, không biết lúc tạo ra ngươi thượng đế có quên bỏ não vào trong hay không nữa.
Nhìn ngọn lửa bắt đầu cháy lan ra khắp phòng, cô chọn chỗ lửa vẫn còn cháy yếu mà tiến đến gần cửa sổ, nhìn phòng của mình ở tầng hai, cũng không cao quá, bên dưới còn có bụi hoa làm đệm đỡ, không chút chần chờ Giai Hy đập vỡ cửa kính rồi xoay người nhảy người, động tác thuần thục nhưng lại khiến nhiều người bên dưới sợ chết khiếp. Ngọa tàn, bất ngờ có một bé gá nhảy từ cửa sổ tầng hai xuống, sợ hãi - ing.
Để tránh bị nghi ngờ tại sao nhảy từ cao vậy xuống mà không hề có thương tích gì, cô xoẹt người vào bụi hoa hồng, gai nhọn đâm xuyên qua quần áo, chọc vào làn da mềm mịn khiến cô dâu đến nhíu mày rồi giả bộ ngất đi. Mẹ nó, đau chết lão nương rồi.
Giai Hy nhanh chóng được người gần đố đưa đến phòng y tế, nhìn cô bé dễ thương lại chằng chịt vết gai đâm cùng máu tươi, ai cũng không khỏi đâu lòng, Tử Văn nghe được tin thì cũng cấp tốc chạy đến, vừa đến nơi, mặc dù đang thở dốc vì mệt, vẫn sốt sắng chạy lại quan tâm cô, xem xét thương tích. Phía bên nhà trường cũng vì chuyện này mà cho người điều tra, nhưng vừa đến phòng Giai Hy thì bị một luồng khí nóng ập vào người, cửa phòng khóa nên chỉ có thể chạy đi mượn chìa khóa dự phòng của lễ tân.
Mở cửa phòng ra, đám lửa cháy hừng hực khắp nơi khiến ai cũng hoảng hốt nhanh chóng lùi lại, vài người thì chạy đi tìm bình cứu hỏa dập lửa. May sao mặc dù phòng bị cháy, tổn hại nghiêm trọng nhưng may là vật liệu chống lửa tốt, không bị lan ra các phòng bên cạnh.
Giám đốc khách sạn có chút không tin vì vốn nơi đây chưa từng xảy ra hỏa hoạn, nên muốn vào xem xét một chút, cẩn thận bước đi, ông nhìn cửa kính bị búa đập vỡ. Đây chắc là cô bé kia làm, cũng thật khâm phục, dù chỉ mới 6 tuổi nhưng trong hoàn cảnh đó lại có thể bình tĩnh tìm cách thoát thân, làm thương tích trên người mình bị ít nhất có thể. Còn đang không ngừng suy nghĩ khen ngợi Giai Hy thì giám đốc khách sạn dừng lại, nhíu mày hít một hơi trong không khí. Lúc nãy không để ý, thế nhưng mùi này... cúi người dò xét mấy vật còn xót lại, ông rất nhanh thấy được manh mối, đó là một vệt dầu được cô nhờ hệ thống giữ lại làm bằng bằng chứng. Cái này... không nghi ngờ vào đâu nữa, là dầu hỏa. Nếu như có dầu hỏa ở đây thì việc này không còn là sự cố nữa mà là có người cố ý phóng hỏa. Nguyện nhân do đâu thì, có thể là muốn làm tổn hại danh tiếng khách sạn này, cũng có thể... muốn giết chết cô bé kia. Dù là giám đốc khách sạn, nhưng trước kia ông cũng từng là một cảnh sát hình sự, có người bị hại trước mặt mình thì sao có thể làm ngơ. Vậy là liền nhanh chóng cho nhân viên kiểm tra camera, khoanh vùng những người bị cho là khả nghi.
Trong khi đó, Giai Hy ở trong không gian vừa nhấm nháp đồ ăn vặt vừa nhìn mọi việc xảy ra bên ngoài. Chậc, không uổng công cô kì kèo mặc cả mua cái gì mà đồ vật giữ lại manh mối phạm tôi mất 50 tích phân. Coi như không uổng phí.
Chiều hôm đó, vì vụ của Giai Hy mà tất cả học sinh phải hoãn buổi dã ngoại này lại, Liên Mỹ ngồi trên giường mình, hoảng loạn vò váy của mình nhưng càng thất vọng vì tại sao cô lại không chết trong đám cháy đó. Chết tiệt, chết tiệt, tại sao lại thất bại, cô ta phải chết, phải chết.
" Liên Mỹ, ban giám hiệu trường có việc muốn tìm cậu kìa! " Nữ sinh cùng phòng mở cửa nói, sau đó lấy quần áo vào phòng tắm, bỏ lại cô ta đang hoảng sợ. Sao ban giám hiệu muốn tìm mình, không phải phát hiện ra chuyện rồi chứ? Chắc không thể đâu, mình đã che giấu kĩ vậy rồi mà. Không thể phát hiện đâu, có thể là gọi vì việc khác. Đúng vậy, là vì việc khác.
Cố gắng trân định bản thân, cô ta trấn định mà nở nụ cười tươi đầy nét giả tạo, nhưng sự hoảng loạn, sợ sệt trong ánh mắt vẫn không thể nào hoàn toàn che giấu được.