Chương : 53
Từ khi chào đời đã bị mẹ ruột bỏ rơi, tôi sống và lớn lên trong một cô nhi viện hoang tàn ở miền quê, nhưng chỉ vì tính cách hướng nội nên hay bị bắt nạt. Đến năm tám tuổi, tôi được một người đàn ông bí ẩn nhận nuôi, cứ nghĩ cuộc sống khổ sở này cuối cùng cũng kết thúc... nhưng thật ra thì cánh cửa địa ngục bây giờ mới bắt đầu mở.
Sau khi được đưa về, bị nhốt trong một khu với hàng nghìn đứa trẻ, cơm không đủ no chỉ có thể đánh để tranh giành từng miếng ăn, tôi bắt đầu hoài niệm về những quãng thời gian lúc trước nhưng đã muộn. Cứ ở đấy tròn 1 năm thì tôi cùng những đứa trẻ khác bị đưa vào một khu rừng nhiều thú dữ. Nhìn từng đứa trẻ cứ vậy chết đi, chúng tôi chỉ có thể tìm cách giết thú bằng giăng bẫy quanh khu rừng. Lúc đầu có rất nhiều động vật mắc bẫy, chúng tôi giết những con vật như thỏ, gà rừng làm bữa ăn, nhưng càng ngày chúng càng tinh ranh, cẩn thận hơn nhiều, số thú bắt được cũng theo đó mà ít dần đi. Cứ vậy, chúng tôi bắt đầu tản ra kiếm đồ ăn qua ngày. Dựa vào sức lực nhỏ bứ giết thú dữ, dần dà, số thú tôi giết được đã vượt quá trăm con, tôi cũng không còn sợ chúng nữa.
Trong một lần tình cờ đi hái quả dại thì tôi bắt gặp một cô bé trạc tuổi mình bị một đàn sói vây quanh, cả người toàn vết thương, tôi liền tìm cách đuổi về cứu cô bé đó, rồi chúng tôi trở thành bạn thân. Cuộc sống của tôi ở đây cũng được 2 tháng, cứ nghĩ sống ở đây cả đời cũng được thì cuộc huấn luyện địa ngục mới thật sự bắt đầu, các đứa trẻ phải tự giết lẫn nhau để sống sót và chỉ 5 đứa trẻ tồn tại đến cuối sẽ được đưa ra khỏi đây. Lúc đầu không ai dám làm nhưng cứ cách một tuần họ lại thả bom chứa khí độc xuống hại chết nhiều người, dần dần mong muốn sông sót trở thành con quỷ trong tâm trí những đứa trẻ đó, những người còn từng là bạn bè, đồng đội quay ra chém giết lẫn nhau, đi đến đâu cugx toàn là máu tươi, màu mục rữa của xác chết. Chúng tôi cũng không ngoại lệ, ngày nào trên người cũng là máu và các vết thương lớn nhỏ. Cứ vậy mà chiến đấu, sống cuộc sống toàn máu tanh cho đến 3 tháng sau, chỉ còn đúng năm đứa trẻ sống sót gồm chúng tôi và ba bé trai khác.
Trên máy bay, toàn bộ cúng tôi được điều trị và chăm sóc cẩn thận, các món và cơm hàng ngày cũng trở nên phong phú, không phải cướp giật tranh giành nữa nhưng sau đó sự đánh đổi là các cuộc huấn luyện địa ngục càng ngày càng tăng cấp. Với những đứa trẻ sông sót từ các trụ sở trên thế giới tụ tập lại.
Tôi cứ như vậy mà chiến đấu cho đến năm 17 tuổi thì được đưa đến trụ sở chính làm sát thủ cùng co bạn thân của mình. Ở đây, tôi có được một mối tình đẹp 3 năm với người giỏi nhất tổ chức. Vào lần cuối cùng thực hiện nhiệm vụ vì muốn rút lui khỏi tổ chức, tôi đã phải trả một cái giá đắt bằng cả tính mạng của mình. Chết trong tay bạn thân và người yêu, những người tôi tin tưởng nhất. Tôi nhận ra, sống trong cái thế giới toàn máu tanh này vốn dĩ không nên có sự tin tưởng vào bất cứ ai, đặc biệt là tình bạn và tình yêu.
Nhưng ông trời không tuyệt đường sống, tôi xuyên vào xác của một tiểu thư, mặc dù bị gọi là phế vật nhưng với thực lực, tôi đã đáp trả lại những âm mưu của mẹ kế, " em gái ", người hầu,... Cứ nghĩ sau khi sống lại sẽ không còn biết cái gì là yêu, là rung động nhưng... đến khi gặp người,, công chúa duy nhất của Vân Nam. Ấn tượng đầu tiên tôi cho rằng cô ấy là người ngu ngốc, ngông cuồng... cho đến khi chứng kiến người cứu giúp Âu Chính Thiên khỏi đám sát thủ,, vẻ đẹp đó khiến người khác rung động. Rồi trong ngày tổ chức tiệc sinh thần 15 tuổi của người, khí chất tôn quý cứ vậy cuốn hút tôi, điệu múa xinh đẹp như thiên sứ, chỉ có vị trí cao nhất mới xứng đáng với người.
Lập nên tổ chức, đào tạo những sát thủ giỏi nhất, liên minh với Mạc La để đánh chiếm Vân Nam, sau đó đem người cùng chinh chiến thống nhất toàn đại lục. Người sẽ là vị thần của tất cả... tôi đã luôn cho rằng như vậy nhưng kế hoạch lại thất bại. Bao nhiêu công sức đổ bể bởi bàn tay người, nhưng tôi lại không hận. Bởi vì từ đầu, người sai đã là tôi, chỉ là cố chấp...
Đến thời khắc cuối cùng, chỉ mong kiếp sau có thể ở bên người sống một cuộc sống bình thường, đủ ăn đủ mặc đến cuối đời.
Sau khi được đưa về, bị nhốt trong một khu với hàng nghìn đứa trẻ, cơm không đủ no chỉ có thể đánh để tranh giành từng miếng ăn, tôi bắt đầu hoài niệm về những quãng thời gian lúc trước nhưng đã muộn. Cứ ở đấy tròn 1 năm thì tôi cùng những đứa trẻ khác bị đưa vào một khu rừng nhiều thú dữ. Nhìn từng đứa trẻ cứ vậy chết đi, chúng tôi chỉ có thể tìm cách giết thú bằng giăng bẫy quanh khu rừng. Lúc đầu có rất nhiều động vật mắc bẫy, chúng tôi giết những con vật như thỏ, gà rừng làm bữa ăn, nhưng càng ngày chúng càng tinh ranh, cẩn thận hơn nhiều, số thú bắt được cũng theo đó mà ít dần đi. Cứ vậy, chúng tôi bắt đầu tản ra kiếm đồ ăn qua ngày. Dựa vào sức lực nhỏ bứ giết thú dữ, dần dà, số thú tôi giết được đã vượt quá trăm con, tôi cũng không còn sợ chúng nữa.
Trong một lần tình cờ đi hái quả dại thì tôi bắt gặp một cô bé trạc tuổi mình bị một đàn sói vây quanh, cả người toàn vết thương, tôi liền tìm cách đuổi về cứu cô bé đó, rồi chúng tôi trở thành bạn thân. Cuộc sống của tôi ở đây cũng được 2 tháng, cứ nghĩ sống ở đây cả đời cũng được thì cuộc huấn luyện địa ngục mới thật sự bắt đầu, các đứa trẻ phải tự giết lẫn nhau để sống sót và chỉ 5 đứa trẻ tồn tại đến cuối sẽ được đưa ra khỏi đây. Lúc đầu không ai dám làm nhưng cứ cách một tuần họ lại thả bom chứa khí độc xuống hại chết nhiều người, dần dần mong muốn sông sót trở thành con quỷ trong tâm trí những đứa trẻ đó, những người còn từng là bạn bè, đồng đội quay ra chém giết lẫn nhau, đi đến đâu cugx toàn là máu tươi, màu mục rữa của xác chết. Chúng tôi cũng không ngoại lệ, ngày nào trên người cũng là máu và các vết thương lớn nhỏ. Cứ vậy mà chiến đấu, sống cuộc sống toàn máu tanh cho đến 3 tháng sau, chỉ còn đúng năm đứa trẻ sống sót gồm chúng tôi và ba bé trai khác.
Trên máy bay, toàn bộ cúng tôi được điều trị và chăm sóc cẩn thận, các món và cơm hàng ngày cũng trở nên phong phú, không phải cướp giật tranh giành nữa nhưng sau đó sự đánh đổi là các cuộc huấn luyện địa ngục càng ngày càng tăng cấp. Với những đứa trẻ sông sót từ các trụ sở trên thế giới tụ tập lại.
Tôi cứ như vậy mà chiến đấu cho đến năm 17 tuổi thì được đưa đến trụ sở chính làm sát thủ cùng co bạn thân của mình. Ở đây, tôi có được một mối tình đẹp 3 năm với người giỏi nhất tổ chức. Vào lần cuối cùng thực hiện nhiệm vụ vì muốn rút lui khỏi tổ chức, tôi đã phải trả một cái giá đắt bằng cả tính mạng của mình. Chết trong tay bạn thân và người yêu, những người tôi tin tưởng nhất. Tôi nhận ra, sống trong cái thế giới toàn máu tanh này vốn dĩ không nên có sự tin tưởng vào bất cứ ai, đặc biệt là tình bạn và tình yêu.
Nhưng ông trời không tuyệt đường sống, tôi xuyên vào xác của một tiểu thư, mặc dù bị gọi là phế vật nhưng với thực lực, tôi đã đáp trả lại những âm mưu của mẹ kế, " em gái ", người hầu,... Cứ nghĩ sau khi sống lại sẽ không còn biết cái gì là yêu, là rung động nhưng... đến khi gặp người,, công chúa duy nhất của Vân Nam. Ấn tượng đầu tiên tôi cho rằng cô ấy là người ngu ngốc, ngông cuồng... cho đến khi chứng kiến người cứu giúp Âu Chính Thiên khỏi đám sát thủ,, vẻ đẹp đó khiến người khác rung động. Rồi trong ngày tổ chức tiệc sinh thần 15 tuổi của người, khí chất tôn quý cứ vậy cuốn hút tôi, điệu múa xinh đẹp như thiên sứ, chỉ có vị trí cao nhất mới xứng đáng với người.
Lập nên tổ chức, đào tạo những sát thủ giỏi nhất, liên minh với Mạc La để đánh chiếm Vân Nam, sau đó đem người cùng chinh chiến thống nhất toàn đại lục. Người sẽ là vị thần của tất cả... tôi đã luôn cho rằng như vậy nhưng kế hoạch lại thất bại. Bao nhiêu công sức đổ bể bởi bàn tay người, nhưng tôi lại không hận. Bởi vì từ đầu, người sai đã là tôi, chỉ là cố chấp...
Đến thời khắc cuối cùng, chỉ mong kiếp sau có thể ở bên người sống một cuộc sống bình thường, đủ ăn đủ mặc đến cuối đời.