Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư
Tác giả | Astory.vn |
---|---|
Thể loại | Ngôn Tình |
Số chương | 563 |
Lượt đọc | 81 |
Trạng thái | Đã kết thúc |
Cập nhật | 3 năm trước |
Tóm tắt truyện
Nội Dung Truyện:
- Vì sinh mạng của cha, cô phải khuất phục trước âm mưu người mẹ kế. Với kế hoạch ‘chứng cớ xử nữ’ cô thuận lợi gả cho tổng giám đốc trẻ tuổi của tập đoàn Lạc Thị. Hôn nhân bất chấp, yêu thương chồng chất bởi vì ký ức năm xưa. Đến với nhau chỉ vì đôi bên có lợi, liệu mối tình này có được bền lâu?!
- Đáng ra cô không nên cảm thấy đau lòng mới đúng. Hay do cô quá ngu ngốc. Vẫn biết kết cục là thế , nhưng cứ trơ mắt nhảy vào vòng xoáy. Mặc cho cơn đau tiếp tục tàn phá cơ thể của mình, lại không biết làm cách nào để thoát khỏi nó. “Tình đầu như nước trà đầu tiên , chỉ để ngửi , để tận hưởng tất cả mùi thơm của nó và nhớ mãi. Nên ít ai thích thưởng thức nước trà đầu , vì nó đắng , chát , lại lẫn tạp chất”. Cô cần chọn bến đỗ kế tiếp, để đi đến con đường hạnh phúc, hay vẫn cố sức hàn gắn đau khổ , giày vò khi xưa?! Mời các bạn cùng đón đọc truyện!
5 chương mới nhất
Danh sách chương
BÌNH LUẬN TRUYỆN
Truyện theo dõi
Nhấn để xem...Gợi ý truyện
Sống Lại Chỉ Muốn Bên Người Vạn Kiếp
“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.
“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.
ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.
“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.
“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.
Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.
lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.
cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.