Mắt Âm Dương I
Tác giả | Astory.vn |
---|---|
Thể loại | Huyền Huyễn, Trinh Thám, Thám Hiểm, Linh Dị |
Số chương | 15 |
Lượt đọc | 267 |
Trạng thái | Đã kết thúc |
Cập nhật | 3 năm trước |
Tóm tắt truyện
Mắt Âm Dương
Lạc trong địa ngục dưới lòng đất Tạng
Khi ai đó qua đời, người Tạng đem thi thể người chết dâng cho kền kền, vốn là sứ giả của chư thần trong tín ngưỡng Tây Tạng, sau khi rỉa thịt người chết, kền kền bay về trời, ấy chính là lúc linh hồn người chết được lên thiên đàng. Những năm đầu Dân Quốc, Vương Uy cùng đồng đội lạc đến một đài thiên táng đẫm máu giữa rừng rậm. Nơi đây núi liền núi, mây mù dày dặc, là chốn bế khí dưỡng thi, là đất chẳng lành.
Đó mới chỉ là khởi đầu cho một hành trình hung hiểm, trải dài từ rừng rậm Tứ Xuyên, vắt qua núi tuyết nghìn trượng chưa một ai chinh phục, xuống con sông ngầm ma quái trong lòng đất... Những sự kiện kỳ dị vô tình vén lên bí mật về xác sống, quái thú mặt phật, tượng người đầu chim với ánh mắt buốt lạnh thấu tận tim gan... trên hết, là về đôi mắt có khả năng nhìn thấu âm dương quỷ thần mà Vương Uy không biết chính mình đang sở hữu... Vương Uy mới chợt bàng hoàng ngẫm lại, phải chăng toàn bộ cơn ác mộng này, cả người bạn chí cốt vẫn đồng hành cùng anh, đều thuộc về một âm mưu có sẵn? Nhưng đường lùi đã không còn, chỉ còn đường tiến về phía trước, là đường về địa ngục, vào hang ổ quỷ…
5 chương mới nhất
Danh sách chương
BÌNH LUẬN TRUYỆN
Truyện theo dõi
Nhấn để xem...Gợi ý truyện
Siêu Năng Hack Thuật
Người Chơi Này Thông Thạo Hết Kỹ Năng
Tử Thần Đại Nhân Ra Mắt Vị Trí Center rồi
Sau Khi Bị Xà Xà Chăn Nuôi
Ngày Nào Ma Tôn Sư Đệ Cũng Thả Thính Tôi
Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả (Rể Ngoan Giá Đáo)
“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.
“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.
ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.
“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.
“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.
Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.
lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.
cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.